Vũ Khúc và Lời Thề Vàng - Chương 2
Chương 2: Con Đường Đầy Chông Gai
Nhiều tháng trôi qua kể từ khi Thiếu Vũ bắt đầu rèn luyện dưới sự chỉ dạy của lão sư. Mỗi ngày, anh học cách điều khiển kiếm pháp, nhưng quan trọng hơn, anh phải học cách điều khiển trái tim mình. Tuy nhiên, hận thù chưa bao giờ là thứ dễ buông bỏ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh ngôi làng bị thiêu rụi và tiếng thét của cha mẹ anh lại hiện về, như một vết thương chưa bao giờ lành.
Một buổi sáng sương mờ, lão sư đứng trước Thiếu Vũ khi anh đang tập luyện. “Ngươi tiến bộ, nhưng tâm ngươi vẫn chưa thanh tịnh. Hận thù trong lòng ngươi vẫn đang điều khiển mọi hành động,” lão sư nhận xét.
Thiếu Vũ dừng kiếm, thở hắt ra. “Làm sao ta có thể thanh tịnh khi quá khứ vẫn đeo bám? Ta không thể quên đi những gì Nhị Lan Thần đã gây ra.”
Lão sư im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi không cần phải quên, nhưng ngươi phải học cách chấp nhận. Chỉ khi ngươi có thể đối mặt với quá khứ mà không để nó kiểm soát ngươi, Lời Thề Vàng mới thực sự nằm trong tay ngươi.”
Thiếu Vũ ngồi xuống bên cạnh lão sư, ánh mắt trầm ngâm. “Nhưng làm sao ta có thể làm điều đó, thưa sư phụ?”
Lão sư cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh anh. “Điều đó không dễ dàng. Ngươi phải trải qua những thử thách lớn hơn cả kiếm pháp. Đối mặt với những kẻ thù trong chính tâm trí ngươi.”
Ngay lúc đó, tiếng động lớn vang lên từ phía rừng. Thiếu Vũ đứng phắt dậy, tay nắm chặt kiếm. Một đoàn người đang chạy tới, hoảng loạn và đầy sợ hãi. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.
“Giúp chúng tôi! Xích Long đã xuất hiện! Nó đang tàn phá cả ngôi làng!” người đàn ông hét lên.
Lão sư nhìn Thiếu Vũ. “Đây là cơ hội của ngươi. Ngươi sẽ chiến đấu vì thù hận hay vì bảo vệ?”
Thiếu Vũ ngần ngại trong giây lát, nhưng rồi anh cắn răng, gật đầu. “Ta sẽ bảo vệ họ.”
Cùng với lão sư và người dân làng, Thiếu Vũ tiến sâu vào khu rừng. Tiếng gầm của Xích Long ngày càng gần, đất rung chuyển dưới mỗi bước chân của con quái thú khổng lồ. Thiếu Vũ nuốt khan, cố giữ cho đôi tay không run rẩy. Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với một con quái vật mạnh đến thế.
Khi họ đến gần, Xích Long hiện ra trước mắt. Với thân hình đồ sộ và lửa rực cháy quanh người, con quái thú không hề có vẻ gì là có thể bị khuất phục. Nó gầm lên một tiếng vang trời, đôi mắt đỏ rực chiếu thẳng về phía Thiếu Vũ.
Lão sư đứng bên cạnh, không hề sợ hãi. “Thiếu Vũ, đây không chỉ là cuộc chiến với Xích Long. Đây là cuộc chiến với chính tâm trí ngươi. Nếu ngươi để hận thù điều khiển, ngươi sẽ thất bại.”
Thiếu Vũ hít một hơi thật sâu, rồi lao tới, kiếm trong tay sáng loáng. Xích Long gầm lên, phun ra một cột lửa hướng về phía anh. Thiếu Vũ nhanh chóng né tránh, nhưng nhiệt độ nóng rực của lửa làm anh mất tập trung trong giây lát.
Trong khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí anh. “Ngươi không đủ mạnh, Thiếu Vũ. Ngươi đang chiến đấu vì điều gì? Báo thù hay bảo vệ?” Chính bản thân anh cũng không chắc chắn câu trả lời.
Xích Long lao tới, và chỉ trong tích tắc, Thiếu Vũ có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của nó. Nhưng ngay khi ngỡ mình sắp thua cuộc, một nguồn năng lượng khác xuất hiện. Một bóng dáng quen thuộc tiến tới, tạo ra một lớp chắn bảo vệ Thiếu Vũ khỏi đòn tấn công.
Đó là Mỹ An. Cô nắm chặt chiếc quyền trượng trong tay, đôi mắt sáng rực với sức mạnh ma thuật. “Ngươi không chiến đấu một mình, Thiếu Vũ!”
Cảm nhận được sự hỗ trợ từ Mỹ An, Thiếu Vũ lấy lại sự bình tĩnh. Lời thề trong lòng anh rực sáng, và lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự thanh tịnh trong tâm trí. Kiếm trong tay anh chuyển động như một điệu múa, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Vũ Khúc đang dần hình thành.
Với một đòn cuối cùng, Thiếu Vũ tung ra Vũ Khúc hoàn chỉnh. Xích Long gầm lên trong đau đớn trước khi gục ngã. Ngọn lửa quanh nó tắt dần, và không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lão sư mỉm cười hài lòng, tiến tới bên cạnh Thiếu Vũ. “Ngươi đã tiến thêm một bước nữa. Hãy nhớ cảm giác này, Thiếu Vũ. Sức mạnh thực sự nằm ở việc ngươi biết chiến đấu vì điều gì.”
Thiếu Vũ thở dài, nhìn về phía Mỹ An. “Cảm ơn,” anh nói.
Mỹ An chỉ cười nhẹ. “Chúng ta còn nhiều thử thách phía trước. Hãy tiếp tục.”
Thiếu Vũ gật đầu, biết rằng hành trình của anh còn dài, nhưng lần này, anh sẽ bước tiếp với một trái tim thanh tịnh và một mục tiêu rõ ràng.