Vũ Khúc và Lời Thề Vàng - Chương 3
Chương 3: Vũ Khúc và Sự Giác Ngộ
Sau trận chiến với Xích Long, Thiếu Vũ và Mỹ An tiếp tục hành trình của mình qua những vùng đất xa xôi. Mặc dù Thiếu Vũ đã tiến bộ rõ rệt trong việc kiểm soát Lời Thề Vàng, nhưng anh vẫn chưa thực sự hoàn thiện Vũ Khúc. Mỗi khi sử dụng chiêu thức này, anh cảm nhận được sức mạnh khổng lồ, nhưng cũng có điều gì đó ngăn cản anh đạt đến giới hạn cao nhất.
Một ngày nọ, cả hai đến một ngôi làng nằm giữa thung lũng hẻo lánh, nơi người dân sống trong hòa bình và ẩn dật. Thiếu Vũ quyết định dừng chân nghỉ ngơi ở đây, để chuẩn bị cho thử thách lớn hơn đang chờ đợi họ phía trước. Nhưng anh không ngờ rằng, ngôi làng này lại cất giấu một bí mật quan trọng.
Buổi tối, khi đang ngồi bên bếp lửa trong căn nhà nhỏ của trưởng làng, Thiếu Vũ nghe thấy một câu chuyện lạ từ ông lão già nua với đôi mắt sáng ngời.
“Ta đã nghe về Lời Thề Vàng từ lâu, nhưng chỉ có một số ít người từng chạm tới được nó,” trưởng làng nói, đôi mắt dường như nhìn thấu cả quá khứ lẫn tương lai. “Nhưng để hoàn thiện Vũ Khúc, ngươi phải đối diện với kẻ thù lớn nhất của mình.”
Thiếu Vũ cau mày, hỏi: “Kẻ thù lớn nhất của ta? Có phải là Nhị Lan Thần không?”
Trưởng làng mỉm cười bí hiểm. “Không phải. Nhị Lan Thần chỉ là kết quả. Kẻ thù lớn nhất của ngươi chính là chính ngươi.”
“Chính ta?” Thiếu Vũ ngạc nhiên. “Ta không hiểu.”
Trưởng làng tiếp tục: “Trong ngươi vẫn tồn tại hai con người. Một là Thiếu Vũ với lòng khao khát bảo vệ và hy vọng. Nhưng người kia, bị che lấp bởi bóng tối của thù hận và đau khổ, cũng là Thiếu Vũ. Để hoàn thiện Vũ Khúc, ngươi phải đối mặt và chấp nhận cả hai con người đó.”
Lời nói của trưởng làng khiến Thiếu Vũ chìm vào suy nghĩ sâu sắc. Anh hiểu rằng mỗi bước đi trên con đường này không chỉ là để chiến thắng Nhị Lan Thần, mà còn là để tìm kiếm sự hòa giải bên trong mình.
Ngày hôm sau
Thiếu Vũ rời làng và tiến sâu vào khu rừng quanh đó để thiền định. Khi ngồi trong tĩnh lặng giữa những cây cổ thụ, anh nghe thấy tiếng gió thổi qua lá, tiếng dòng suối róc rách, và cả tiếng thở dài trong tâm hồn mình.
Trong khoảnh khắc thiền định sâu sắc, anh cảm nhận một sự hiện diện lạ thường. Khi mở mắt ra, trước mặt anh là một bóng người mờ ảo – một phiên bản khác của chính anh, nhưng đôi mắt đầy hận thù và đau khổ. Đây không phải là một ảo giác, mà là kẻ thù lớn nhất của anh – con người bên trong anh mà trưởng làng đã nói đến.
“Ngươi là ai?” Thiếu Vũ hỏi, kiếm đã sẵn sàng trong tay.
“Ta chính là ngươi,” bóng đen đáp, giọng nói lạnh lùng. “Ta là phần của ngươi mà ngươi luôn cố chối bỏ. Ngươi nghĩ rằng có thể trở thành anh hùng, nhưng thực ra ngươi chỉ muốn báo thù.”
Thiếu Vũ siết chặt thanh kiếm, cảm giác giận dữ dâng lên. “Không! Ta đã học cách vượt qua hận thù. Ta không phải ngươi!”
“Vậy sao?” bóng đen cười nhạt. “Ngươi nghĩ rằng ngươi đã mạnh mẽ hơn sao? Ngươi vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh của gia đình ngươi, ngôi làng của ngươi. Tất cả những gì ngươi làm đều xuất phát từ hận thù!”
Trong lúc bóng đen tấn công, Thiếu Vũ bị đẩy vào một cuộc chiến nội tâm đầy căng thẳng. Mỗi cú đánh của bóng đen đều nặng nề, nhưng lại không phải là những đòn đánh thể xác, mà là những đòn đánh vào trái tim và tâm hồn anh.
“Khi ngươi dùng Vũ Khúc, ngươi luôn nghĩ về việc giết Nhị Lan Thần. Đó là lý do ngươi không thể hoàn thiện nó!” bóng đen hét lên trong cơn giận dữ.
Thiếu Vũ cảm nhận từng lời nói như lưỡi dao sắc bén, nhưng trong một khoảnh khắc, anh chợt hiểu ra. Anh dừng tay lại, hạ kiếm xuống và nhìn thẳng vào mắt bóng đen.
“Ngươi đúng,” Thiếu Vũ nói, giọng anh nhẹ nhàng. “Ta đã chiến đấu vì thù hận. Nhưng đó không phải là điều ta muốn nữa.”
Bóng đen khựng lại, nhìn anh chằm chằm. “Ngươi nói gì?”
Thiếu Vũ tiếp tục, giọng điềm tĩnh: “Ta không muốn giết Nhị Lan Thần vì thù hận. Ta muốn bảo vệ những người mà ta yêu quý, và ngăn chặn sự hủy diệt mà hắn mang đến. Ta chấp nhận ngươi – phần tối trong con người ta, nhưng ta sẽ không để ngươi kiểm soát ta nữa.”
Ngay lập tức, bóng đen tan biến, và một cảm giác bình yên tràn ngập trong tâm hồn Thiếu Vũ. Anh đứng dậy, cảm nhận rằng lần đầu tiên trong đời, tâm trí anh đã thực sự thanh tịnh. Vũ Khúc giờ đây không chỉ là một kỹ thuật chiến đấu, mà còn là biểu hiện của sự giác ngộ.
Thiếu Vũ mở mắt, nhìn về phía xa xăm. Giờ đây, anh đã sẵn sàng đối mặt với thử thách cuối cùng – cuộc đối đầu với Nhị Lan Thần.