Vũ Khúc và Sông Ngọc - Chương 1
Chương 1: Bí Ẩn Sông Ngọc
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tán lá xanh mướt, chiếu rọi lên mặt nước trong xanh của Sông Ngọc. Tiếng chim hót líu lo hòa quyện với âm thanh của dòng nước chảy róc rách, tạo nên một bản hòa ca thiên nhiên yên bình. Làng Thanh Bình nằm bên bờ sông, nơi người dân sống hòa thuận với thiên nhiên và coi Sông Ngọc là linh hồn của làng.
Vũ Khúc, một thanh niên trẻ tuổi với tâm hồn yêu thiên nhiên, đang ngồi bên bờ sông ngắm nhìn mặt nước. Anh thường dành thời gian tại đây để suy ngẫm và tìm cảm hứng cho cuộc sống. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của bà Lê, bà già làng, tiến về phía mình.
Bà Lê: “Chào con Vũ Khúc, hôm nay con có thời gian giúp bà không?”
Vũ Khúc: “Dĩ nhiên rồi, bà Lê. Bà cần gì ạ?”
Bà Lê: “Có tin đồn về việc một số công ty lớn từ thành phố muốn khai thác khoáng sản gần Sông Ngọc. Nếu đúng, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến làng mình.”
Vũ Khúc ngạc nhiên và lo lắng.
Vũ Khúc: “Thật vậy à? Chuyện này sao mà vẫn chưa được thông báo chính thức?”
Bà Lê: “Tin đồn lan truyền qua người dân. Một số người không tin, nhưng bà thấy đâu, nơi nào có tiền đều có sự can thiệp của con người. Nếu họ khai thác, sông mình có thể bị ô nhiễm, và sinh kế của chúng ta cũng sẽ bị đe dọa.”
Trên đường về nhà, Vũ Khúc gặp bạn thân là Minh, một chàng trai nhiệt huyết và cũng rất yêu thiên nhiên.
Minh: “Chào Vũ Khúc! Có gì mới không?”
Vũ Khúc: “Minh, có chuyện không hay. Được biết là có công ty từ thành phố muốn khai thác khoáng sản gần Sông Ngọc.”
Minh: “Thật không? Nhưng Sông Ngọc là linh hồn của làng mình mà. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Vũ Khúc: “Tôi đang nghĩ đến việc tập hợp cả làng để cùng nhau bàn bạc. Chúng ta cần bảo vệ sông, không chỉ vì hiện tại mà còn cho các thế hệ sau.”
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện trên con đường mòn dẫn vào làng. Khi đến nơi, họ thấy cả làng đang tụ tập tại đình làng để nghe lời của trưởng làng.
Trưởng làng Hoàng: “Nghe nói có tin về việc khai thác khoáng sản gần Sông Ngọc. Chúng ta cần thảo luận xem phải làm gì để bảo vệ nơi linh thiêng này.”
Vũ Khúc đứng lên, ánh mắt kiên định.
Vũ Khúc: “Thưa trưởng làng và các anh chị em, chúng ta không thể để Sông Ngọc bị tàn phá bởi sự tham lam của con người. Tôi đề nghị chúng ta tổ chức một cuộc họp để lập kế hoạch bảo vệ sông, kêu gọi sự ủng hộ từ chính quyền và cộng đồng.”
Trưởng làng Hoàng: “Vũ Khúc nói đúng. Chúng ta cần đoàn kết lại, tìm hiểu rõ hơn về kế hoạch của họ và tìm cách phản đối hợp pháp.”
Bà Lê: “Con trẻ chúng ta cần phải đứng lên. Sông Ngọc không chỉ là nguồn sống mà còn là linh hồn của làng mình.”
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều với nhiều ý kiến đóng góp từ người dân. Vũ Khúc và Minh cùng nhau ghi chép lại những ý tưởng và quyết tâm không để Sông Ngọc bị xâm hại. Khi mặt trời lặn, ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu trên mặt nước sông, như một lời nhắc nhở về vẻ đẹp cần được bảo vệ.
Vũ Khúc: “Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách tổ chức các buổi lễ cúng dường để cầu nguyện cho sông và gửi gắm thông điệp đến những người muốn khai thác.”
Minh: “Và chúng ta cũng nên kêu gọi sự giúp đỡ từ các tổ chức bảo vệ môi trường ở thành phố. Cần nhiều sự ủng hộ để đối phó với những thách thức phía trước.”
Người dân làng dần rũ về với niềm tin và hy vọng. Vũ Khúc đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy mãi không ngừng, cảm nhận được trách nhiệm lớn lao đang đặt lên vai mình. Anh biết rằng hành trình bảo vệ Sông Ngọc sẽ đầy khó khăn, nhưng lòng quyết tâm và tình yêu thiên nhiên sẽ là nguồn sức mạnh giúp anh và cả làng vượt qua mọi thử thách.