Vũ Khúc và Thảm Họa Thiên Nhiên - Chương 1
Chương 1: Tiên Tri Bất Ngờ
Trong đêm mưa bão tầm tã, Vũ Khúc đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, ngắm nhìn những đám mây đen kịt, rền vang sấm sét. Bất ngờ, một ánh sáng rực rỡ lóe lên từ bầu trời, rồi một giọng nói thần bí vang lên từ cõi hư vô.
Giọng Tiên Tri:
“Vũ Khúc, người bảo hộ của mưa, một thảm họa kinh hoàng đang đến gần. Nhị Lan Thần, người từng là bạn đồng hành của ngươi, sẽ phá hủy cân bằng tự nhiên. Sức mạnh của hắn sẽ khiến cả thế giới chìm trong đau thương và hỗn loạn. Ngươi phải ngăn chặn hắn trước khi quá muộn.”
Vũ Khúc lặng người. Từ lâu anh đã cảm nhận được sự bất ổn trong tự nhiên, nhưng không ngờ nguyên nhân lại đến từ Nhị Lan Thần.
Vũ Khúc (lẩm bẩm):
“Nhị Lan Thần… Tại sao lại là hắn? Chúng ta từng là bạn chiến đấu, bảo vệ thiên nhiên cùng nhau…”
Đột nhiên, một luồng gió mạnh cuốn đến, kèm theo đó là một tiếng cười lớn vọng từ trên cao. Một bóng dáng quen thuộc hiện ra, đứng giữa bầu trời đầy mây mù. Đó chính là Nhị Lan Thần, đôi mắt anh ta rực lên ánh sáng sắc lạnh, đầy thù hận.
Nhị Lan Thần:
“Vũ Khúc, lâu lắm không gặp. Ta đã nghĩ đến việc này rồi. Cân bằng mà ngươi cố giữ không còn ý nghĩa gì nữa. Thế giới này cần một sự thay đổi, và ta chính là người sẽ mang đến sự thay đổi đó.”
Vũ Khúc (nghiêm giọng):
“Nhị Lan Thần! Ngươi đang đi vào con đường sai lầm. Ngươi không nhận ra những gì mình đang làm sẽ hủy hoại mọi thứ sao? Thiên nhiên sẽ nổi loạn, hàng triệu sinh mạng sẽ bị đe dọa.”
Nhị Lan Thần (cười khẩy):
“Sinh mạng ư? Cân bằng? Tất cả chỉ là những lời nói dối. Con người và các vị thần khác đều ích kỷ, chỉ biết đến lợi ích riêng. Thế giới này cần được tái tạo từ sự hỗn loạn, và ta sẽ là người mang đến cơn bão đó!”
Một cơn gió lớn nổi lên, khiến những ngọn cây bị uốn cong, đất đá rung chuyển. Vũ Khúc nhìn thẳng vào mắt Nhị Lan Thần, quyết tâm không lay chuyển.
Vũ Khúc (bình tĩnh):
“Ta sẽ không để ngươi phá hủy tất cả. Nếu cần, ta sẽ chiến đấu để ngăn chặn ngươi, Nhị Lan Thần. Còn hy vọng nào cho ngươi không?”
Nhị Lan Thần (mắt ánh lên sự quyết liệt):
“Chiến đấu? Ha! Ngươi không biết sức mạnh thật sự của ta đâu, Vũ Khúc. Đến lúc rồi, hãy chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng.”
Nói xong, Nhị Lan Thần biến mất trong cơn gió xoáy, để lại Vũ Khúc một mình trong đêm tối mịt mùng. Mưa tiếp tục rơi, nhưng lòng Vũ Khúc giờ đây đã lạnh buốt. Anh biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, và thế giới đang đứng trước ngưỡng cửa của sự hủy diệt.
Vũ Khúc (thì thầm):
“Nhị Lan Thần, ngươi không còn là người bạn mà ta từng biết. Nhưng ta sẽ cứu ngươi, dù bằng cách nào đi nữa.”