Vũ Khúc và Thánh Địa - Chương 2
Chương 2: Sự Thức Tỉnh Của Nhị Lan Thần
Bầu trời đêm bao phủ bởi những đám mây đen, không một ngôi sao nào xuất hiện. Bầu không khí nặng nề như báo hiệu một sự kiện khủng khiếp sắp xảy ra. Trên đỉnh ngọn núi xa xôi, một luồng sáng đỏ rực bỗng tỏa ra từ ngôi đền cổ xưa – nơi mà Nhị Lan Thần đã bị phong ấn hàng ngàn năm.
Trong khi đó, tại Thánh Địa, Vũ Khúc cùng Lục Vân và các chiến binh đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Tuy nhiên, sự căng thẳng ngày càng gia tăng khi thông tin về sự thức tỉnh của Nhị Lan Thần được xác nhận.
Trong phòng họp, Lục Vân gõ mạnh lên bàn, đôi mắt cô ánh lên sự hoang mang.
“Chúng ta phải làm gì đây? Nhị Lan Thần không phải là một kẻ thù bình thường! Ngài có thể điều khiển cả thiên nhiên và sức mạnh của bóng tối!” Cô hét lên, giọng lạc đi vì lo sợ.
Thanh Phong ngồi gần đó cũng cau mày, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn lo lắng. Ông gật đầu đồng tình với Lục Vân:
“Đúng vậy, những truyền thuyết kể rằng Nhị Lan Thần có thể điều khiển các cơn bão và sấm sét. Đội quân của ngài là những sinh vật của bóng tối, không ai có thể tiêu diệt được chúng dễ dàng.”
Vũ Khúc vẫn im lặng ngồi đó, suy tư. Anh cảm nhận được gánh nặng đang đè lên vai mình, nhưng biết rằng lúc này cần phải giữ vững lòng tin cho tất cả mọi người. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh vang lên mạnh mẽ giữa không gian ngột ngạt:
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Thánh Địa này đã được bảo vệ qua bao thế hệ, và chúng ta sẽ tiếp tục nhiệm vụ đó. Nhị Lan Thần có thể mạnh, nhưng chúng ta không phải không có cách đối phó.”
Lục Vân nhíu mày, ngập ngừng hỏi: “Ý anh là gì, Vũ Khúc?”
“Trong Thánh Địa, có một sức mạnh cổ xưa hơn cả Nhị Lan Thần. Sức mạnh đó đã được giấu kín từ lâu trong trung tâm của vùng đất này. Nếu chúng ta có thể giải phóng sức mạnh đó, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội đối mặt với Nhị Lan Thần.”
Mọi người trong phòng đều im lặng, trầm ngâm trước lời nói của Vũ Khúc. Lục Vân, vẫn còn ngờ vực, khẽ hỏi:
“Nhưng… sức mạnh đó là gì? Và làm sao chúng ta có thể tìm thấy nó?”
Vũ Khúc thở dài, ánh mắt anh đượm buồn:
“Đó là Trái Tim Thánh Địa, một tinh thể chứa đựng sức mạnh vô song. Tuy nhiên, để kích hoạt nó, ta phải trả một cái giá rất đắt. Điều này có thể đồng nghĩa với sự hy sinh của chúng ta.”
Cả phòng rơi vào im lặng lần nữa. Thanh Phong, với ánh mắt kiên quyết, lên tiếng:
“Cho dù có phải hy sinh cả mạng sống của mình, ta cũng sẵn lòng. Nếu đó là cách duy nhất để bảo vệ Thánh Địa, thì chúng ta phải làm.”
Lục Vân nắm chặt tay lại, khuôn mặt cô vẫn lộ rõ sự bất an, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng tình.
“Được rồi. Nếu đây là cách duy nhất, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của anh.”
Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa. Mặt đất rung chuyển, và từ đằng xa, những ngọn đồi bắt đầu tối dần, như thể một bóng tối khổng lồ đang tràn tới.
Một người lính vội vàng chạy vào, mặt anh ta tái nhợt.
“Thưa thủ lĩnh! Đội quân bóng tối của Nhị Lan Thần đã xuất hiện! Chúng đang tiến đến cổng thành!”
Vũ Khúc đứng dậy, nhìn thẳng vào đội ngũ của mình, giọng anh đầy sự cương quyết:
“Đã đến lúc. Tất cả, chuẩn bị chiến đấu! Chúng ta sẽ bảo vệ Thánh Địa đến hơi thở cuối cùng.”