Vụ mất tích của Công chúa Thất lạc - Chương 1
Chương 1: Lời Đồn Về Công Chúa
Vào một buổi chiều mùa thu, những tia nắng yếu ớt trải dài trên con đường lát đá của thị trấn nhỏ Eloria, thuộc Vương quốc Zeron. Không khí nhẹ nhàng, nhưng trong lòng người dân lại không hề tĩnh lặng. Khắp các quán rượu, chợ phiên và ngõ hẻm, lời đồn về một sự kiện kỳ lạ đã nhanh chóng lan truyền. Một cô gái bí ẩn đã xuất hiện, tự nhận mình là Công chúa Lyanna, người được cho là đã bị bắt cóc từ khi còn bé. Hai mươi năm trôi qua, không một ai có manh mối gì về số phận của công chúa, cho đến hôm nay.
Trong quán rượu đông đúc giữa trung tâm thị trấn, những câu chuyện về cô gái trở thành đề tài nóng hổi. Những người dân hiếu kỳ túm tụm lại, bàn tán không ngừng.
“Nghe nói cô ta có mái tóc vàng óng như nắng, y hệt như Công chúa Lyanna năm xưa,” một người đàn ông trung niên nói, đôi mắt sáng lên khi nhấp một ngụm rượu.
“Đôi mắt xanh sâu thẳm nữa,” một phụ nữ thêm vào, “giống hệt miêu tả về công chúa.”
“Nhưng các người có chắc không? Hai mươi năm qua, ai mà biết cô ta còn sống hay không?” Một người khác phản đối, giọng nói đầy nghi ngờ. “Làm sao có thể chắc chắn cô gái này là công chúa thật sự? Nếu là giả mạo thì sao?”
Tiếng bàn luận càng lúc càng lớn hơn. Không chỉ ở quán rượu, mà khắp nơi trong thị trấn, dân chúng không ngừng đồn thổi. Họ tò mò, nhưng đồng thời cũng lo sợ. Nếu cô gái đó thực sự là Công chúa Lyanna, vương quốc có thể đối mặt với những biến động lớn, nhất là khi Vua Roland và Hoàng hậu Elise đã trải qua nỗi đau mất con suốt nhiều năm.
Tại trung tâm thị trấn, cô gái đang đứng giữa đám đông. Mái tóc vàng óng xõa dài qua vai, đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng như một vùng biển sâu thẳm. Ánh mắt của cô khiến mọi người xung quanh ngập ngừng, nửa muốn tiếp cận nhưng cũng nửa sợ hãi.
Một người phụ nữ lớn tuổi tiến tới, ánh mắt dò xét. “Cô… cô có thực sự là Công chúa Lyanna sao?” Bà run run hỏi, không thể giấu được sự kinh ngạc lẫn hoài nghi.
Cô gái im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Phải,” giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Tôi chính là Công chúa Lyanna, con gái của Vua Roland và Hoàng hậu Elise.”
Lời nói của cô khiến không khí như bị đóng băng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, sự im lặng nặng nề bao trùm.
Một người đàn ông trẻ tuổi, đứng gần đó, bỗng phá lên cười. “Làm sao cô có thể chứng minh điều đó? Hai mươi năm qua chẳng có một tin tức nào về công chúa. Cô xuất hiện đột ngột thế này, ai mà tin nổi chứ?”
Cô gái không hề nao núng trước lời chế giễu. Cô bước tới gần người đàn ông, ánh mắt cương quyết. “Tôi hiểu rằng mọi người có lý do để hoài nghi. Nhưng tôi đã trở lại sau bao năm lưu lạc. Tôi không yêu cầu ai tin ngay lập tức, nhưng tôi sẽ chứng minh thân phận của mình.”
Một nhóm lính hoàng gia bỗng xuất hiện, dọn đường qua đám đông. Họ tiến đến cô gái với vẻ mặt nghiêm nghị. Người chỉ huy, một người đàn ông có vẻ ngoài rắn rỏi với bộ giáp sáng bóng, cúi chào cô. “Chúng tôi đã nhận lệnh từ hoàng cung. Nếu cô thực sự là Công chúa Lyanna, xin hãy theo chúng tôi về cung để diện kiến Vua và Hoàng hậu.”
Cô gái gật đầu, quay người đi theo đoàn lính mà không nói thêm lời nào. Dân chúng vây quanh, tò mò và không ngừng bàn tán.
Cung điện Vương quốc Zeron nằm lộng lẫy trên đỉnh đồi, một biểu tượng của sự hùng mạnh và uy quyền. Khi đoàn người tiến vào cổng, cô gái cảm nhận được sự căng thẳng từ những ánh mắt dò xét của các cận vệ và quan lại. Họ nhìn cô với sự ngờ vực pha lẫn tò mò, như thể cố tìm kiếm dấu hiệu để xác minh liệu cô có phải là Công chúa thật sự hay không.
Trước mặt cô là ngai vàng của Vua Roland và Hoàng hậu Elise. Vua Roland, dù đã lớn tuổi, vẫn toát lên vẻ uy nghiêm với ánh mắt sắc bén. Hoàng hậu Elise, ngồi bên cạnh, có vẻ lo lắng nhưng đôi mắt bà vẫn sáng lên tia hy vọng mong manh.
“Ngươi tự nhận là Công chúa Lyanna của chúng ta?” Vua Roland hỏi, giọng ông trầm và có chút run rẩy. “Hãy nói cho ta, làm sao ngươi sống sót được sau từng ấy năm mất tích?”
Cô gái quỳ xuống, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào vua. “Thưa bệ hạ, tôi bị bắt cóc từ khi còn bé. Những ký ức về thời thơ ấu của tôi rất mơ hồ, nhưng tôi nhớ mình bị giam cầm trong một khu rừng xa xôi. Cho đến khi một ông lão cứu tôi và nuôi dưỡng tôi trong suốt nhiều năm. Ông ấy nói rằng tôi chính là Công chúa Lyanna, người đã bị mất tích từ lâu.”
Vua Roland im lặng, khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc. “Những lời ngươi nói không đủ để chứng minh thân phận của ngươi. Hoàng tộc không thể chỉ dựa vào lời nói mà xác nhận ai là thành viên của mình.”
Hoàng hậu Elise, người vẫn giữ im lặng từ đầu, đột ngột đứng dậy. “Có lẽ chúng ta nên thử một cách khác,” bà nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nghiêm nghị. “Lyanna năm xưa có một dấu hiệu đặc biệt mà chỉ những người thân thiết mới biết. Nếu cô ta thực sự là công chúa, dấu hiệu đó chắc chắn sẽ vẫn còn.”
Cô gái chợt sững sờ. Bà đang ám chỉ điều gì? Cô không nhớ bất kỳ dấu hiệu nào trên cơ thể mình. Nhưng liệu điều đó có đủ để quyết định vận mệnh của cô?s