Vụ mất tích của Công chúa Thất lạc - Chương 2
Chương 2: Cuộc Hội Ngộ Bất Ngờ
Cung điện chìm trong im lặng. Sau khi Hoàng hậu Elise nhắc đến dấu hiệu đặc biệt, bầu không khí căng thẳng càng trở nên ngột ngạt. Cô gái, tự nhận mình là Công chúa Lyanna, không giấu được sự bối rối trong ánh mắt. Mọi sự nghi ngờ đổ dồn lên cô, và cô biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, tất cả những gì cô cố gắng chứng minh sẽ sụp đổ.
“Ngươi có biết về dấu hiệu mà ta đang nói không?” Hoàng hậu Elise bước lên vài bước, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô gái như dò xét từng cử chỉ. “Công chúa Lyanna năm xưa có một vết bớt hình ngôi sao nhỏ nằm phía sau vai trái. Đó là dấu hiệu riêng mà không một ai khác có.”
Cô gái khẽ rùng mình. Cô chưa từng nghe nói về vết bớt này. Cả cuộc đời lưu lạc của mình, cô chưa bao giờ nhận ra bất kỳ dấu hiệu đặc biệt nào trên cơ thể. Bất giác, cô đưa tay lên vai, cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Liệu đây có phải là dấu hiệu để xác định thân phận của cô?
Vua Roland im lặng quan sát, ánh mắt ông không rời khỏi người cô gái. Ông biết rằng chỉ có sự thật mới có thể giúp ông tìm lại đứa con gái đã mất. Nhưng trong lòng, ông vẫn không thể chắc chắn rằng cô gái trước mặt mình thực sự là Lyanna.
“Tôi…” Cô gái cất tiếng, giọng run rẩy. “Tôi không nhớ mình có vết bớt nào cả.”
Hoàng hậu Elise nhướng mày, sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. “Ngươi không nhớ?” Bà cười khẽ, một nụ cười lạnh lẽo và đầy ý tứ. “Vậy thì làm sao chúng ta có thể tin ngươi?”
Cô gái cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi những cái nhìn xét đoán, như thể tất cả những gì cô nói và làm đều bị kiểm tra kỹ lưỡng. Cô không biết phải làm gì, nhưng cô cảm thấy rằng mình không thể để mất cơ hội này. Nếu cô không chứng minh được thân phận của mình, mọi nỗ lực và hành trình dài đầy gian khó sẽ trở nên vô ích.
Một trong những cận vệ, đứng phía sau Vua Roland, khẽ bước lên và nói nhỏ với nhà vua. “Thưa bệ hạ, có lẽ chúng ta nên kiểm tra vết bớt trên người cô ấy để xác nhận. Nếu không có, thì thân phận của cô ta sẽ rõ ràng ngay lập tức.”
Vua Roland gật đầu, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía cô gái. “Hãy kiểm tra ngay. Đây là cách nhanh nhất để chúng ta biết được sự thật.”
Cô gái thoáng ngần ngại, nhưng rồi cô quyết định đồng ý. “Được, tôi không có gì để giấu. Các người có thể kiểm tra,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Bên trong, cô thực sự lo lắng, nhưng cô hiểu rằng không thể trốn tránh sự thật.
Một nữ tỳ được gọi đến và dẫn cô gái vào phòng trong để kiểm tra vết bớt. Trong căn phòng yên tĩnh, cô gái cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề. Cô không biết điều gì sẽ xảy ra nếu vết bớt không có. Liệu đó có phải dấu hiệu kết thúc cho hành trình tìm kiếm của cô?
Một lát sau, cô được dẫn trở lại đại sảnh. Vua Roland và Hoàng hậu Elise chờ đợi với ánh mắt căng thẳng. Cả căn phòng như nín thở. Người nữ tỳ cúi đầu trước nhà vua và nói, giọng khẽ khàng nhưng rõ ràng: “Thưa bệ hạ, trên vai trái của cô ấy không có vết bớt hình ngôi sao.”
Lời tuyên bố vang lên khiến cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô gái, và ngay cả Vua Roland cũng không giấu nổi sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt. Một làn sóng hoài nghi nhanh chóng dâng lên, như thể tất cả hy vọng mà mọi người từng dành cho cô đột nhiên biến mất.
“Có lẽ cô ta không phải là công chúa thật,” một quý tộc đứng phía sau thì thầm với người bên cạnh. “Chỉ là một kẻ giả mạo muốn lợi dụng lòng thương của nhà vua.”
Hoàng hậu Elise lạnh lùng nhìn cô gái, đôi mắt ánh lên tia nhìn chiến thắng. “Ngươi đã nghe thấy rồi đấy. Không có vết bớt nào. Điều này chứng tỏ rằng ngươi không phải là Công chúa Lyanna.”
Những lời đó như nhát dao đâm vào lòng cô gái. Cô cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. “Không… Tôi không thể sai được,” cô lắc đầu, đôi mắt rưng rưng nước. “Có thể tôi không nhớ về vết bớt, nhưng tôi biết tôi là ai. Tôi đã trải qua quá nhiều để đứng đây hôm nay.”
Vua Roland im lặng, ánh mắt ông mờ đi trong sự đau khổ. Ông không nói gì, nhưng có lẽ trong lòng ông đã từ bỏ hy vọng. Ông quay sang Hoàng hậu Elise, nói khẽ: “Có lẽ chúng ta đã sai lầm.”
Hoàng hậu Elise mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng đầy ngụ ý. “Thưa bệ hạ, có lẽ đã đến lúc chúng ta chấp nhận sự thật.”
Tuy nhiên, trước khi mọi thứ được kết thúc, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía cuối đại sảnh. “Khoan đã!” Một người đàn ông trung niên, với dáng vẻ mạnh mẽ và đôi mắt sâu thẳm, tiến lên. Ông mặc áo giáp sáng loáng, nhưng nét mặt đầy vẻ lo lắng. Đó chính là Sir Alaric, một trong những cận vệ trung thành của Vua Roland, người đã phục vụ hoàng gia từ khi còn trẻ.
“Thưa bệ hạ, tôi xin phép được nói,” Sir Alaric lên tiếng, mắt hướng về Vua Roland. “Có một điều mà tôi nghĩ chúng ta đã bỏ qua. Không phải mọi dấu hiệu đều tồn tại vĩnh viễn. Nếu cô gái này thực sự bị bắt cóc và bị giam cầm trong điều kiện khắc nghiệt suốt bao năm, thì không thể loại trừ khả năng vết bớt đã phai mờ theo thời gian.”
Cả đại sảnh bỗng dưng lặng yên. Lời của Sir Alaric đã làm dấy lên một tia hy vọng mới. Vua Roland nhíu mày, ngẫm nghĩ. Có thể điều Sir Alaric nói là đúng. Nếu vậy, cô gái này vẫn còn một cơ hội để chứng minh mình là Công chúa Lyanna.