Vụ trộm tại lăng mộ cổ - Chương 1
Chương 1: Sự xuất hiện của nhóm đạo chích
Bầu trời đêm nhuốm một màu tối tăm, không trăng không sao, chỉ có âm thanh của những cành cây khô gãy lạo xạo dưới chân. Bốn bóng đen lướt qua khu rừng rậm rạp, di chuyển nhanh như những chiếc bóng vô hình. Phía trước họ là một lăng mộ cổ, nơi ẩn chứa không chỉ kho báu vô giá mà còn lời nguyền cổ xưa khiến nhiều kẻ trước đây đã bỏ mạng.
Tấn, người đi đầu, là kẻ lãnh đạo của nhóm. Anh ta dừng chân trước một tảng đá lớn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua bóng tối để tìm dấu hiệu ẩn giấu của lăng mộ. “Chúng ta đến rồi,” Tấn thì thầm, giọng nói trầm thấp vang lên như một mệnh lệnh.
“Lần này có vẻ hơi khó nhằn đấy,” Hùng, người mở khóa tài ba của nhóm, thì thào từ phía sau. Hắn giơ tay lên, mồ hôi đã lấm tấm trên trán dù đêm tối lạnh lẽo. “Tớ nghe nói lăng mộ này có đến mấy tầng bẫy chết người.”
“Đừng lo, đã có tớ đây,” Linh tự tin đáp, đôi mắt cô sáng lấp lánh trong đêm tối. Là một chuyên gia về bẫy và dấu vết, Linh biết rõ cách phá giải những cái bẫy phức tạp nhất. “Nhưng hãy cẩn thận. Chúng ta không thể chủ quan.”
“Thanh, cậu thấy sao? Đi đêm như thế này không phải dễ chịu gì đâu, nhất là với người mới gia nhập nhóm như cậu,” Tấn quay lại nhìn Thanh, người mới bí ẩn nhất trong nhóm. Thanh chỉ lặng lẽ gật đầu, không nói một lời. Đôi mắt của anh ta ánh lên vẻ quyết tâm khó lường, và điều này làm cho Tấn có phần e dè về danh tính thực sự của hắn.
Cả nhóm tiếp tục di chuyển, băng qua những tán cây dày đặc. Cuối cùng, họ dừng lại trước một bức tường đá lớn, nơi được đồn đại là cửa vào lăng mộ cổ. “Đây rồi,” Hùng lên tiếng, anh bước tới gần và nhẹ nhàng vỗ tay lên tảng đá.
“Khoan đã!” Linh lập tức cảnh giác. Cô bước tới trước, đôi tay nhỏ nhắn của cô bắt đầu kiểm tra từng khối đá một cách cẩn trọng. Mỗi cú chạm đều tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bỗng cô dừng lại, đôi mắt giãn ra khi nhìn thấy một vết hằn nhỏ. “Có bẫy ở đây. Chỉ cần đụng vào không đúng cách, cả đống đá này sẽ đổ sập lên đầu chúng ta.”
Tấn nhíu mày, cảm giác nguy hiểm dâng lên. “Phải phá giải nó. Không còn đường lui nữa.”
Linh nhanh chóng làm việc, đôi bàn tay thành thục của cô di chuyển liên tục, tháo từng chi tiết nhỏ. Chỉ sau vài phút, cô dừng lại và mỉm cười. “Xong rồi. Giờ thì Hùng, cậu xử lý nốt phần của mình đi.”
Hùng bước tới, lấy ra một bộ dụng cụ mở khóa chuyên nghiệp. Sau vài giây yên lặng, một âm thanh “click” vang lên. Cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ con đường dẫn vào bên trong lăng mộ. Cả nhóm nhìn nhau một cách thận trọng, rồi Tấn ra lệnh: “Vào thôi.”
Bên trong lăng mộ tối tăm và lạnh lẽo, không khí ngột ngạt và ẩm ướt như muốn bóp nghẹt phổi. Linh dẫn đầu, cẩn thận kiểm tra từng bước chân, từng viên đá trên nền. Mọi thứ dường như đang yên ắng quá mức, khiến ai cũng có cảm giác bất an.
Bất ngờ, từ phía sau, Thanh lên tiếng. “Các anh đã bao giờ nghĩ đến việc tại sao những kho báu này lại được chôn cất sâu trong lăng mộ như vậy chưa?”
Câu hỏi của Thanh làm cả nhóm dừng lại. Tấn nhíu mày nhìn anh. “Ý cậu là sao?”
“Không phải chỉ là để bảo vệ của cải,” Thanh tiếp tục, giọng nói lấp lửng. “Có thể… có thứ gì đó không muốn ai đụng vào. Một lời nguyền chẳng hạn.”
Hùng bật cười, “Lời nguyền? Cậu tin vào mấy thứ đó à?”
“Trong nghề này, không có chỗ cho mê tín,” Tấn nói, giọng đầy quyền lực. “Chúng ta ở đây vì kho báu, không phải vì mấy lời đồn đại.”
Cả nhóm tiếp tục tiến vào sâu hơn. Nhưng khi đến một ngã ba hẹp, Linh bỗng khựng lại. Cô chạm nhẹ vào vách tường, và ngay lập tức một lưỡi dao sắc bén từ trần nhà lao xuống. Nếu không kịp dừng lại, chắc chắn cô đã mất mạng.
“Chết tiệt!” Hùng kêu lên. “Nếu cô không phát hiện ra, chúng ta đã tiêu đời rồi.”
“Đừng nói sớm quá,” Linh lẩm bẩm, đôi mắt sắc sảo của cô lướt qua mọi ngóc ngách. “Tôi cảm thấy còn nhiều cái bẫy khác nữa.”
Cả nhóm nín thở, tiếp tục tiến về phía trước. Không ai dám lơ là, mọi cảm giác căng thẳng như dây đàn sẵn sàng bật ra. Lăng mộ càng đi sâu, càng trở nên khó khăn hơn. Những bức tượng đá chạm trổ hình ảnh quái vật hung dữ, như thể cảnh báo những kẻ xâm phạm về một kết cục thảm khốc đang chờ đợi.
Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa lớn, khác biệt hẳn so với những bức tường xung quanh. Cánh cửa này được khắc họa tinh xảo, với hình ảnh của một con rồng cuộn tròn bảo vệ một hòm kho báu. Thanh lại lên tiếng, lần này là một câu hỏi thách thức: “Chúng ta thật sự nên mở nó chứ?”
Tấn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên Linh và Hùng, rồi cuối cùng dừng ở Thanh. “Chúng ta không đến đây để quay đầu. Hãy mở cửa và lấy thứ thuộc về chúng ta.”
Cả nhóm nín thở khi Hùng từ từ đẩy cánh cửa ra. Đằng sau cánh cửa đó, một căn phòng rộng lớn hiện ra, và ngay giữa phòng là một chiếc hòm khổng lồ, phủ đầy bụi bặm của thời gian. Nhưng ngay khi họ tiến gần hơn, một thứ không ngờ đến hiện ra—một chiếc hộp gỗ nhỏ, tinh xảo hơn bất kỳ cổ vật nào khác.
“Hộp gỗ này… không thể là đồ cổ,” Tấn thì thầm, đôi mắt sắc bén ánh lên sự nghi ngờ. “Có ai đó đã vào đây trước chúng ta.”
Sự im lặng bao trùm. Thanh đứng phía sau, môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khó lường.