Vương Quốc Bị Lãng Quên - Chương 2
Chương 2: Bước Chân Vào Vương Quốc Lãng Quên
Ethan đi bộ qua những khu rừng rậm rạp và những ngọn núi hiểm trở, bám sát theo chỉ dẫn của tấm bản đồ cổ. Sau nhiều ngày đêm hành trình, anh cuối cùng cũng đến được một cánh cổng đá khổng lồ dẫn vào vương quốc lãng quên. Những bức tường đá cổ xưa và các tượng thần bị hư hại chứng tỏ đây từng là một vương quốc hùng mạnh.
“Đây chắc chắn là nơi tấm bản đồ dẫn tới,” Ethan nói với chính mình, mắt chăm chú nhìn vào cánh cổng đá. “Nhưng làm sao mình có thể vào trong đây?”
Anh bước tới gần cánh cổng, dùng tay đẩy nhẹ, nhưng nó không nhúc nhích. Đang lúc anh cảm thấy bế tắc, một tiếng thì thầm vang lên sau lưng.
“Cậu tìm gì ở đây?” Một giọng nói bí ẩn vang lên.
Ethan quay lại, thấy một sinh vật nhỏ bé, trông giống như một chú yêu tinh, đứng giữa những tán lá cây. “Ai đó?” Ethan hỏi, hơi ngạc nhiên.
“Ta là Fenwick, người bảo vệ của vùng đất này,” sinh vật nhỏ trả lời, bước ra khỏi bóng tối. “Cậu là ai và tại sao lại đến đây?”
“Tôi là Ethan,” anh trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi tìm thấy tấm bản đồ này và nó dẫn tôi đến đây. Tôi muốn khám phá và tìm hiểu về vương quốc bị lãng quên này.”
Fenwick chăm chú nhìn Ethan, dường như đang cân nhắc điều gì đó. “Nếu cậu thực sự muốn khám phá, thì cậu phải chứng minh lòng dũng cảm và sự chân thành của mình. Cánh cổng này chỉ mở ra cho những ai xứng đáng.”
“Vậy tôi phải làm gì để chứng minh mình xứng đáng?” Ethan hỏi, quyết tâm trong mắt anh.
“Có một ngôi đền cổ nằm sâu trong khu rừng này,” Fenwick nói. “Bên trong ngôi đền, có một viên ngọc thiêng bị thất lạc từ lâu. Nếu cậu có thể tìm thấy và mang nó về đây, ta sẽ cho cậu vào vương quốc.”
Ethan gật đầu, đồng ý. “Tôi sẽ làm theo lời chỉ dẫn của bạn.”
Fenwick dẫn Ethan vào sâu trong khu rừng. Những tán cây rậm rạp che kín ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian tối tăm và huyền bí. Ethan cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mà thời gian dường như dừng lại.
“Kia là ngôi đền cổ,” Fenwick nói, chỉ tay về phía trước.
Ethan nhìn thấy một ngôi đền đá cũ kỹ, bị bao phủ bởi dây leo và rêu xanh. Anh bước vào bên trong, tim đập nhanh vì hồi hộp. Không gian bên trong ngôi đền u tối và lạnh lẽo, nhưng ánh sáng từ chiếc đèn lồng của Ethan giúp anh nhìn thấy con đường phía trước.
“Cẩn thận,” Fenwick cảnh báo. “Ngôi đền này chứa đầy cạm bẫy và thử thách.”
Ethan tiến bước cẩn trọng, cảm nhận từng tiếng động xung quanh. Bất chợt, anh nghe thấy tiếng rít của một cỗ máy. Một mũi tên từ tường bắn ra, nhưng Ethan nhanh chóng né tránh. Anh tiếp tục đi, đối mặt với nhiều cạm bẫy khác nhau, từ lưỡi dao ẩn mình trong tường đến hố sâu đầy chông.
Cuối cùng, sau nhiều thử thách cam go, Ethan tìm thấy một căn phòng lớn với một bệ đá ở giữa. Trên bệ đá là viên ngọc thiêng, tỏa ra ánh sáng xanh huyền ảo.
“Đây rồi,” Ethan thở phào nhẹ nhõm. Anh bước tới và nhẹ nhàng nhặt viên ngọc lên.
Khi anh cầm viên ngọc trong tay, căn phòng bắt đầu rung chuyển. Ethan nhanh chóng chạy ra khỏi ngôi đền, với Fenwick dẫn đường. Họ trở về cánh cổng đá khổng lồ.
“Cậu đã chứng minh được lòng dũng cảm và sự chân thành của mình,” Fenwick nói, mắt lấp lánh niềm vui. “Cánh cổng này sẽ mở ra cho cậu.”
Cánh cổng đá từ từ mở ra, hé lộ một khung cảnh kỳ diệu bên trong. Vương quốc lãng quên hiện ra trước mắt Ethan, đẹp đẽ và huyền ảo hơn bất cứ điều gì anh từng tưởng tượng.
“Chào mừng cậu đến với vương quốc lãng quên,” Fenwick nói. “Cuộc hành trình thực sự của cậu mới chỉ bắt đầu.”