Vượt Qua Chấn Thương Tâm Lý - Chương 2
Chương 2: Tìm Kiếm Sự Giúp Đỡ
Minh bước vào căn phòng trị liệu của Lan với đôi chút lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng. Lan mỉm cười nhẹ nhàng, mời Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái.
Lan: “Anh Minh, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc anh kể lại những gì đã xảy ra trong tai nạn đó, từ cảm xúc đến ký ức cụ thể. Anh cảm thấy sẵn sàng chưa?”
Minh: (hít thở sâu) “Tôi sẽ cố gắng. Đó là một ngày như mọi ngày, nhưng tôi không ngờ nó lại thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi…”
Minh bắt đầu kể lại từng chi tiết về tai nạn. Anh nhớ lại tiếng còi xe cứu thương, tiếng khóc của mình, và cảm giác bất lực khi nhìn thấy bố mẹ mình không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Lan: “Tôi rất cảm thông với nỗi đau của anh, Minh. Những ký ức này rất mạnh mẽ và có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của anh. Nhưng việc anh chia sẻ chúng là bước đầu tiên để đối mặt với nỗi sợ.”
Minh: “Tôi không biết phải làm sao để vượt qua nó. Mỗi đêm tôi đều mơ thấy tai nạn đó. Tôi tỉnh dậy với mồ hôi và tim đập thình thịch.”
Lan: “Đó là một phản ứng tự nhiên của cơ thể khi gặp phải chấn thương tâm lý. Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc để giảm bớt những cơn ác mộng và giúp anh tìm lại sự bình yên.”
Lan giới thiệu cho Minh một số kỹ thuật thư giãn và kiểm soát căng thẳng, bao gồm hít thở sâu và thực hành mindfulness. Minh lắng nghe chăm chú và bắt đầu thực hành ngay tại chỗ.
Lan: “Anh hãy thử nhắm mắt lại và tập trung vào hơi thở của mình. Hít vào từ từ qua mũi, giữ lại một chút rồi thở ra từ từ qua miệng. Hãy cảm nhận sự thư giãn lan tỏa khắp cơ thể.”
Minh: (nhắm mắt lại, hít thở sâu) “Tôi cảm thấy hơi thư giãn rồi. Nhưng tôi biết điều này chỉ là bước đầu tiên.”
Lan: “Đúng vậy, Minh. Chúng ta sẽ tiến từng bước một. Mỗi buổi trị liệu sẽ giúp anh gần hơn với mục tiêu của mình. Anh đã rất dũng cảm khi quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ.”
Sau buổi trị liệu đầu tiên, Minh rời khỏi phòng khám với một cảm giác nhẹ nhõm. Anh biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng anh đã tìm được người đồng hành cùng mình. Lan không chỉ là một nhà tâm lý học, mà còn là người bạn đồng cảm, sẵn sàng lắng nghe và giúp đỡ anh.
Trong những tuần tiếp theo, Minh đều đặn đến gặp Lan. Anh bắt đầu thấy những thay đổi nhỏ trong cuộc sống của mình. Những cơn ác mộng dần thưa thớt hơn, và anh cảm thấy mình có thể kiểm soát được cảm xúc tốt hơn.
Một ngày nọ, sau buổi trị liệu, Minh ngồi trò chuyện với Lan về những tiến bộ mà anh đã đạt được.
Minh: “Cô Lan, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Dù vẫn còn những đêm khó khăn, nhưng tôi không còn cảm thấy bất lực nữa.”
Lan: “Đó là điều tuyệt vời, Minh. Anh đã làm việc rất chăm chỉ và điều đó đang mang lại kết quả. Hãy tiếp tục giữ vững niềm tin và kiên trì với quá trình này.”
Minh mỉm cười, cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng. Anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng anh đã bắt đầu thấy ánh sáng cuối đường hầm. Với sự hỗ trợ của Lan, anh tin rằng mình có thể vượt qua chấn thương tâm lý và tìm lại hạnh phúc trong cuộc sống.