Vượt Qua Chấn Thương Tâm Lý - Chương 3
Chương 3: Đối Mặt Với Nỗi Sợ
Minh tiếp tục đến các buổi trị liệu với Lan và cảm nhận được sự tiến bộ từng ngày. Tuy nhiên, anh biết rằng để thực sự vượt qua chấn thương tâm lý, anh cần phải đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình.
Lan: “Minh, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta thảo luận về việc đối mặt với nỗi sợ của anh. Anh đã bao giờ thử viết lại ký ức về tai nạn đó chưa?”
Minh: “Chưa, tôi không chắc mình có thể làm được. Những ký ức đó quá đau đớn.”
Lan: “Tôi hiểu. Nhưng viết lại ký ức có thể giúp anh nhìn thấy nó từ một góc nhìn khác và giảm bớt sự ám ảnh. Anh có thể viết ra bất cứ điều gì anh cảm thấy, không cần phải hoàn hảo.”
Minh ngồi trước bàn, cầm bút lên và bắt đầu viết. Ban đầu, những dòng chữ rất khó khăn, nhưng dần dần, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi ký ức dần dần được giải tỏa ra trên giấy.
Minh: (đọc lại những gì đã viết) “Tôi thấy như mình đang giải phóng một phần của nỗi đau. Việc này thực sự giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Lan: “Tôi rất mừng khi nghe điều đó, Minh. Anh đã làm rất tốt. Việc này chỉ là một phần của quá trình, nhưng nó rất quan trọng. Chúng ta sẽ tiếp tục làm việc để giúp anh đối mặt với nỗi sợ một cách toàn diện.”
Minh tiếp tục viết và chia sẻ những trang viết của mình với Lan trong các buổi trị liệu. Mỗi lần viết, anh cảm thấy mình gần gũi hơn với việc chấp nhận và đối mặt với quá khứ.
Một buổi chiều, Lan gợi ý một hoạt động mới cho Minh.
Lan: “Minh, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta thử một phương pháp khác để giúp anh đối mặt với nỗi sợ. Anh có sẵn lòng tham gia một buổi thực hành nghệ thuật không? Vẽ tranh có thể là một cách hiệu quả để anh thể hiện cảm xúc và giải tỏa căng thẳng.”
Minh: “Tôi chưa bao giờ vẽ tranh, nhưng tôi sẵn lòng thử.”
Lan dẫn Minh đến một phòng nghệ thuật nhỏ, nơi có sẵn các dụng cụ vẽ. Cô đưa cho Minh một tờ giấy và một bộ màu nước.
Lan: “Anh hãy thử vẽ bất cứ điều gì anh cảm thấy. Đừng lo lắng về kết quả, hãy để bản thân tự do sáng tạo.”
Minh bắt đầu vẽ, ban đầu còn lúng túng, nhưng dần dần anh cảm thấy thư giãn và tập trung vào bức tranh của mình. Anh vẽ một bức tranh về cảnh tai nạn, nhưng lần này, nó không còn là một ký ức đau đớn mà là một biểu tượng của sự chấp nhận và vượt qua.
Minh: “Tôi không ngờ việc vẽ tranh lại có thể giúp tôi như vậy. Tôi cảm thấy như mình đã đặt nỗi sợ ra ngoài và nhìn nó từ một góc độ khác.”
Lan: “Anh đã làm rất tốt, Minh. Nghệ thuật có thể là một công cụ mạnh mẽ để chữa lành. Anh đã bước thêm một bước quan trọng trên con đường vượt qua chấn thương.”
Những buổi trị liệu tiếp theo, Minh tiếp tục thực hành nghệ thuật và viết lách. Anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn và sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước. Với sự hỗ trợ của Lan, anh bắt đầu nhận ra rằng nỗi sợ không còn kiểm soát cuộc sống của mình nữa. Anh đã tìm thấy sự bình yên trong việc đối mặt và chấp nhận quá khứ, và điều này mang lại cho anh hy vọng mới cho tương lai.