Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 1
Chương 1: Giấc Mơ Đế Chế
Vào những năm cuối thời Đông Hán, khi Trung Quốc bị chia cắt thành ba vương quốc, Thục Hán, dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị, đang vật lộn để tìm kiếm sự ổn định giữa hỗn loạn chiến tranh. Lưu Bị là một nhà lãnh đạo tài năng và có tầm nhìn sâu rộng, nhưng ông hiểu rằng quân sự không thể là yếu tố duy nhất để đưa Thục Hán vươn lên. Ông cần một nền kinh tế vững mạnh để đảm bảo sự thịnh vượng dài lâu.
Một buổi sáng mùa thu, Lưu Bị ngồi trong thư phòng của mình, ngắm nhìn những dãy núi xa xăm qua cửa sổ. Hôm nay, ông quyết định gặp gỡ một người mà Gia Cát Lượng, quân sư thân tín của ông, đã tiến cử: Tôn Minh, một người trẻ có tài về quản lý kinh doanh.
Gia Cát Lượng bước vào phòng, cúi đầu chào Lưu Bị. “Thưa Chủ công, Tôn Minh đã đến,” ông nhẹ giọng thông báo.
“Cho cậu ta vào,” Lưu Bị đáp.
Cửa phòng mở ra, và Tôn Minh bước vào, trông rất điềm tĩnh nhưng ánh mắt sáng rực lên sự nhiệt huyết. Anh mặc áo dài đơn giản nhưng lịch lãm, phong thái tự tin nhưng khiêm nhường. Lưu Bị quan sát anh một lát trước khi nói: “Nghe nói ngươi có một kế hoạch giúp ta xây dựng đế chế này?”
Tôn Minh cúi đầu chào kính cẩn rồi đáp: “Vâng, thưa Chủ công. Tôi tin rằng Thục Hán có tiềm năng để trở thành một quốc gia không chỉ mạnh về quân sự mà còn thịnh vượng về kinh tế. Với những chính sách phù hợp, Thục Hán có thể trở thành trung tâm thương mại lớn nhất trong vùng.”
“Thương mại?” Lưu Bị nghiêng đầu, tỏ vẻ thích thú. “Ngươi nói rõ hơn đi. Thời điểm này, ta vẫn chỉ nghĩ rằng sức mạnh quân đội sẽ mang lại chiến thắng.”
Tôn Minh bước lên một bước, đôi mắt sáng lên khi anh giải thích: “Thưa Chủ công, sức mạnh quân sự là cần thiết, nhưng để duy trì và phát triển, chúng ta cần nguồn lực tài chính ổn định. Nếu chỉ dựa vào chiến lợi phẩm, Thục Hán sẽ sớm cạn kiệt. Tôi đề xuất thiết lập một nền kinh tế thương mại vững mạnh, phát triển công nghiệp thủ công và khai thác tối đa nguồn tài nguyên thiên nhiên của vùng đất này.”
Lưu Bị chăm chú lắng nghe, đôi mắt ông dần tỏ ra quan tâm. “Thế thì bắt đầu từ đâu?”
“Chúng ta cần tạo dựng mạng lưới thương mại nội địa mạnh mẽ trước tiên,” Tôn Minh trả lời một cách tự tin. “Tôi đề xuất xây dựng các chợ lớn ở các thành phố quan trọng để người dân có thể dễ dàng trao đổi hàng hóa. Chúng ta cũng cần cải thiện hệ thống giao thông, xây dựng cầu đường, và đảm bảo các tuyến đường an toàn để vận chuyển hàng hóa.”
“Vậy ngươi đề xuất gì về việc phát triển các ngành nghề?” Gia Cát Lượng, người đã im lặng từ đầu, bất ngờ hỏi.
Tôn Minh quay sang Gia Cát Lượng và tiếp tục: “Tôi tin rằng chúng ta cần phát triển các ngành nghề thủ công truyền thống, chẳng hạn như sản xuất vải lụa, đồ gốm, và rèn vũ khí. Ngoài ra, chúng ta có thể khai thác tài nguyên như sắt, đồng, và gỗ, để phát triển các sản phẩm công nghiệp, phục vụ cho cả nhu cầu nội địa và xuất khẩu.”
Gia Cát Lượng gật đầu tán đồng, nhưng ông vẫn còn thắc mắc: “Ngươi nghĩ chúng ta có đủ thời gian để thực hiện những điều đó trong thời chiến?”
“Chính vì chúng ta đang trong thời chiến nên càng cần phát triển kinh tế nhanh chóng,” Tôn Minh trả lời dứt khoát. “Khi nguồn tài chính mạnh mẽ, chúng ta sẽ không chỉ có thể nuôi quân mà còn có thể duy trì sự ổn định nội bộ. Người dân khi có cuộc sống no đủ sẽ càng trung thành với Chủ công hơn.”
Lưu Bị ngả người ra sau ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Ông biết rằng chiến tranh không thể kéo dài mãi mãi, và một khi đất nước ổn định, ông cần một nền tảng kinh tế vững chắc để Thục Hán có thể tồn tại và phát triển lâu dài.
“Ngươi đã có kế hoạch chi tiết chưa?” Lưu Bị hỏi.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn,” Tôn Minh nói, đưa ra một cuộn giấy dày chứa những đề xuất cụ thể về việc cải thiện hệ thống giao thông, phát triển thương mại, và xây dựng các ngành công nghiệp mới.
Lưu Bị mở cuộn giấy ra, mắt ông lướt qua các dòng chữ. Ông mỉm cười, rồi ngước lên nhìn Tôn Minh. “Tốt lắm. Ta sẽ giao cho ngươi trách nhiệm này. Nhưng nhớ rằng, mọi kế hoạch phải khả thi và mang lại kết quả rõ ràng. Thục Hán không có thời gian để lãng phí.”
“Tôi xin hứa sẽ làm hết sức mình để xây dựng một Thục Hán thịnh vượng,” Tôn Minh đáp, giọng anh đầy quyết tâm.
Gia Cát Lượng đứng lên, nhìn Tôn Minh với sự tôn trọng mới mẻ. “Chủ công đã đặt niềm tin vào ngươi. Đừng làm chúng ta thất vọng.”
Tôn Minh cúi đầu, ánh mắt cương quyết. “Tôi sẽ không phụ lòng tin của Chủ công và Quân sư.”
Khi Tôn Minh rời khỏi phòng, Lưu Bị quay sang Gia Cát Lượng và nói: “Ngươi nghĩ gì về chàng trai này?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Tôi tin rằng Minh có khả năng. Nếu hắn thành công, Thục Hán sẽ không chỉ là một quốc gia mạnh về quân sự mà còn là một đế chế thương mại lớn mạnh. Đó sẽ là nền tảng cho sự bền vững của chúng ta trong tương lai.”
Lưu Bị gật đầu, lòng ông dần tràn đầy hy vọng. Thục Hán, dưới sự dẫn dắt của những người tài như Tôn Minh, có thể sẽ không chỉ chiến thắng trong chiến tranh mà còn trở thành một đế chế hùng mạnh và thịnh vượng.