Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 10
Chương 10: Diễn Biến Cuối Cùng
Sau nhiều năm cống hiến không ngừng nghỉ, Tôn Minh đã chứng kiến sự phát triển vượt bậc của Thục Hán. Những cải cách kinh tế, giáo dục, và hành chính của anh đã đặt nền móng vững chắc cho quốc gia này, biến Thục Hán từ một vương quốc bị bao vây bởi chiến tranh thành một đế chế hùng mạnh về cả kinh tế và văn hóa. Tuy nhiên, thử thách lớn nhất đang chờ đợi Tôn Minh, một thử thách mà anh không thể đoán trước.
Một buổi sáng mùa thu, khi sương mù vẫn còn dày đặc bao phủ trên những cánh đồng, một tin khẩn cấp được gửi tới cung điện. Quân Ngô dưới sự chỉ huy của Tôn Quyền đã bất ngờ tấn công vào biên giới Thục Hán, phá vỡ sự yên bình mà Thục Hán đã duy trì suốt nhiều năm. Lưu Bị triệu tập ngay các tướng lĩnh và cố vấn của mình để tìm cách đối phó. Trong số đó, không thể thiếu sự góp mặt của Tôn Minh.
Lưu Bị, với vẻ mặt lo lắng, mở lời: “Minh, ngươi đã giúp Thục Hán phát triển kinh tế và ổn định trong thời gian dài. Nhưng giờ đây, ta cần sự tư vấn của ngươi về cách giữ vững sự ổn định khi chiến tranh lại đến.”
Tôn Minh cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Thưa Chủ công, chúng ta không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với những cuộc xâm lược như thế này. Nhưng với những nền tảng kinh tế mà chúng ta đã xây dựng, tôi tin rằng Thục Hán có thể chống đỡ được. Tôi đề xuất rằng thay vì chỉ tập trung vào quân sự, chúng ta cần bảo vệ các tuyến đường thương mại và tài sản kinh tế quan trọng. Nếu để mất những điều này, mọi nỗ lực xây dựng sẽ đổ vỡ.”
Gia Cát Lượng lên tiếng tán đồng: “Đúng vậy, Minh nói đúng. Quân Ngô không chỉ muốn chiếm đất mà còn muốn phá hoại sự thịnh vượng của chúng ta. Nếu chúng ta bảo vệ được nền kinh tế, sự ủng hộ của dân chúng sẽ không bị lung lay.”
Lưu Bị gật đầu, hiểu rõ sự quan trọng của lời khuyên. “Ta sẽ cử một đội quân bảo vệ những khu vực kinh tế trọng điểm. Minh, ngươi hãy phụ trách phối hợp giữa quân đội và thương nhân, đảm bảo rằng các tuyến đường thương mại không bị cắt đứt. Chúng ta sẽ cần lương thực, vũ khí và tài chính để duy trì cuộc chiến này.”
Tôn Minh nhận lệnh và lập tức bắt tay vào công việc. Anh nhanh chóng tổ chức lại các hệ thống vận chuyển, đảm bảo lương thực và hàng hóa không bị gián đoạn. Các đoàn xe chở lương thực được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các đội quân tinh nhuệ, và các kho hàng trong nước được bố trí lại để phòng ngừa bất kỳ cuộc tấn công bất ngờ nào.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt trong nhiều tháng liền. Quân Ngô đã tấn công với ý định làm suy yếu nền kinh tế của Thục Hán, nhưng Tôn Minh, với sự nhanh nhạy và tầm nhìn chiến lược, đã đảm bảo rằng hệ thống kinh tế vẫn hoạt động. Những con đường thương mại tiếp tục được duy trì, và nguồn lương thực từ các vùng nông nghiệp dồi dào của Thục Hán vẫn tiếp tục đổ về tiền tuyến.
Một buổi chiều nọ, khi cuộc chiến đang ở giai đoạn căng thẳng nhất, Tôn Minh nhận được một tin tức không ngờ: quân Ngô đã cử một đội quân lớn đánh thẳng vào một trong những kho lương thực quan trọng của Thục Hán. Nếu mất kho này, sự thiếu hụt lương thực sẽ đe dọa nghiêm trọng đến khả năng tiếp tục chiến đấu của quân đội Thục Hán.
Tôn Minh lập tức đến gặp Lưu Bị và Gia Cát Lượng. “Chủ công, chúng ta cần bảo vệ kho lương thực đó bằng mọi giá. Nếu kho này bị mất, mọi cố gắng duy trì hệ thống kinh tế và hậu cần sẽ bị sụp đổ.”
Gia Cát Lượng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta sẽ cử một đội quân mạnh để bảo vệ kho lương thực. Nhưng chúng ta cũng cần lập thêm những điểm dự trữ khác để phòng trường hợp chúng ta không thể giữ vững được tất cả.”
Tôn Minh đồng ý và bắt đầu tổ chức lại các kho dự trữ lương thực, chia nhỏ và phân bố chúng ở nhiều nơi khác nhau để đảm bảo rằng một cuộc tấn công đơn lẻ không thể làm suy yếu hoàn toàn Thục Hán.
Cuối cùng, sau nhiều tháng chiến đấu ác liệt, quân Thục Hán dưới sự chỉ huy của Lưu Bị và Gia Cát Lượng đã đẩy lùi được quân Ngô. Cuộc chiến kết thúc với một chiến thắng khó khăn, nhưng quan trọng hơn, Thục Hán đã giữ vững được nền tảng kinh tế của mình. Những hệ thống mà Tôn Minh đã xây dựng, từ thương mại, nông nghiệp đến hệ thống tài chính, đã giúp Thục Hán không chỉ tồn tại mà còn phát triển ngay cả trong thời chiến.
Một ngày nọ, sau khi cuộc chiến kết thúc, Tôn Minh đứng trên một ngọn đồi, nhìn ra phía xa nơi những cánh đồng lúa đang chín vàng. Dù đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách, Thục Hán vẫn đứng vững, và nền kinh tế do anh xây dựng vẫn tiếp tục phát triển.
Lưu Bị, Gia Cát Lượng và Tôn Minh cùng ngồi lại trong thư phòng, lần đầu tiên sau nhiều tháng có thể thả lỏng. Lưu Bị nhìn Tôn Minh, giọng trầm ngâm nhưng đầy sự biết ơn: “Minh, không chỉ với tư cách là một người cố vấn, mà với tư cách là một người đồng hành trong cuộc chiến, ta cảm ơn ngươi. Ngươi đã chứng minh rằng sức mạnh không chỉ nằm ở binh khí, mà còn nằm ở sự vững mạnh của nền kinh tế.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, thêm vào: “Ngươi đã để lại một di sản mà không ai có thể phá vỡ. Những gì ngươi đã xây dựng sẽ tồn tại lâu dài, dù cho chiến tranh hay hòa bình.”
Tôn Minh khiêm tốn cúi đầu, nhưng trong ánh mắt anh toát lên niềm tự hào. “Tôi chỉ làm những gì cần phải làm để bảo vệ Thục Hán. Giờ đây, với sự ổn định này, tôi tin rằng Thục Hán sẽ tiếp tục phát triển, và những thế hệ sau sẽ thừa hưởng và tiếp nối.”
Với cuộc chiến đã qua, Thục Hán bước vào một thời kỳ phục hồi và phát triển mới, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Di sản mà Tôn Minh đã để lại không chỉ là những thành tựu kinh tế, mà còn là niềm tin vào sự thịnh vượng lâu dài của quốc gia. Dù những thách thức phía trước có khó khăn đến đâu, Thục Hán đã có một nền tảng vững bền, được xây dựng bởi sự kiên trì và trí tuệ của những con người tận tâm như Tôn Minh.