Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 2
Chương 2: Thương Mại Nội Địa
Sau khi nhận được sự chấp thuận từ Lưu Bị, Tôn Minh bắt tay ngay vào công việc. Anh hiểu rằng để xây dựng một nền kinh tế mạnh mẽ, bước đầu tiên là thiết lập một hệ thống thương mại nội địa hiệu quả. Không chỉ là một nhà chiến lược, Tôn Minh còn là một người hành động quyết đoán, luôn hiểu rõ mục tiêu và phương pháp đạt được chúng.
Vào một buổi sáng sớm, Tôn Minh triệu tập các quan lại và doanh nhân lớn nhỏ trong vùng tới một buổi họp tại thành đô của Thục Hán. Hội trường náo nhiệt với tiếng xì xào bàn luận, mọi người không hiểu vì sao một người trẻ như Minh lại có thể đứng ra tổ chức một cuộc họp quy mô lớn thế này.
Tôn Minh bước vào, mang theo sự điềm tĩnh và sự tự tin. Anh bước lên bục và mở lời: “Thưa các vị, chúng ta đang sống trong thời kỳ loạn lạc, nhưng tôi tin rằng đó cũng chính là cơ hội. Thục Hán không chỉ có thể dựa vào chiến tranh để sinh tồn, mà chúng ta còn có thể phát triển từ bên trong. Tôi muốn tất cả mọi người ở đây cùng góp phần vào việc xây dựng một nền thương mại nội địa vững mạnh.”
Một doanh nhân già trong đám đông đứng lên hỏi: “Thương mại nội địa là điều cần thiết, nhưng làm sao chúng ta có thể phát triển khi giao thông hiện tại quá kém? Việc vận chuyển hàng hóa từ vùng này sang vùng khác rất khó khăn.”
Tôn Minh mỉm cười, biết đây chính là vấn đề mà ông đã dự đoán trước. “Chính vì vậy, bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta là cải thiện hạ tầng giao thông. Tôi đã có kế hoạch xây dựng một hệ thống đường bộ mới, kết nối các vùng nông thôn với các thành thị lớn, tạo điều kiện thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hóa.”
Một người khác, một nhà buôn lụa từ vùng xa, tỏ ra hoài nghi: “Vậy liệu việc xây dựng này có tốn kém và mất nhiều thời gian không? Chúng tôi không thể đợi lâu nếu không có giải pháp ngay lập tức.”
Tôn Minh gật đầu, bình thản đáp: “Đúng vậy, việc xây dựng cơ sở hạ tầng sẽ cần thời gian, nhưng không phải là điều không thể. Chúng ta sẽ bắt đầu từ các vùng trọng điểm, các tuyến đường thương mại chính và quan trọng nhất. Nhưng song song với đó, tôi cũng đã chuẩn bị kế hoạch ngắn hạn để thúc đẩy thương mại ngay lập tức.”
Anh nhìn quanh hội trường, tạo sự chú ý: “Tôi sẽ cho phép thành lập các chợ trung tâm ở các thành phố lớn, nơi mọi người có thể trao đổi hàng hóa một cách dễ dàng. Thay vì phải đi xa, các nhà buôn có thể mang hàng hóa của mình đến những khu vực tập trung, tiết kiệm được thời gian và công sức.”
Một nông dân trong đám đông đứng lên, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng chúng tôi, những người nông dân, làm sao có thể cạnh tranh với những nhà buôn lớn từ các thành thị?”
Tôn Minh đáp ngay lập tức: “Các ngươi không cần lo lắng về điều đó. Chính sách của ta là hỗ trợ cả những người nông dân và những doanh nhân nhỏ lẻ. Ta sẽ ban hành các chính sách ưu đãi thuế cho các doanh nghiệp mới và những ai khởi nghiệp, để họ có cơ hội phát triển mà không bị chèn ép bởi những nhà buôn lớn. Còn các nông dân, các ngươi sẽ nhận được sự hỗ trợ trong việc vận chuyển và bán sản phẩm.”
Những lời nói của Tôn Minh dần dần thuyết phục đám đông. Họ bắt đầu hiểu rõ hơn về kế hoạch của anh và tỏ ra đồng tình. Một thương nhân lớn cuối cùng đứng lên, khẽ cúi đầu kính trọng và nói: “Nếu như ngài có thể thực hiện được tất cả những gì đã nói, thì tôi tin rằng Thục Hán sẽ không chỉ hùng mạnh mà còn thịnh vượng về kinh tế.”
Buổi họp kết thúc trong sự hài lòng. Tôn Minh bước ra khỏi hội trường, trên đường đi, anh gặp Gia Cát Lượng đang đợi. Vị quân sư mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta đã nghe thấy mọi thứ. Có vẻ ngươi đã làm rất tốt.”
Tôn Minh cúi đầu, khiêm tốn: “Tất cả chỉ mới bắt đầu, thưa Quân sư. Nhưng tôi tin rằng với sự đồng lòng của mọi người, kế hoạch này sẽ sớm thành hiện thực.”
Gia Cát Lượng nhìn Minh với ánh mắt tán thưởng. “Đúng vậy. Điều quan trọng nhất không chỉ là kế hoạch mà còn là cách ngươi thuyết phục được họ. Thục Hán cần những người như ngươi, những người có thể biến tầm nhìn thành hiện thực.”
Tôn Minh mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không phụ lòng tin của Chủ công và Quân sư. Tôi tin rằng khi thương mại nội địa phát triển, Thục Hán sẽ có nền tảng vững chắc để tiếp tục vươn lên.”
Ngày hôm đó, Tôn Minh bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Các công trình xây dựng đường sá, cầu cống được tiến hành khắp nơi, các chợ lớn dần dần được thiết lập tại các thành phố trọng yếu. Người dân Thục Hán bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi: họ có thể trao đổi hàng hóa dễ dàng hơn, việc vận chuyển cũng thuận lợi hơn.
Khi mùa thu dần qua, những tia hy vọng mới đã bắt đầu ló rạng ở Thục Hán. Tôn Minh biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài, nhưng anh tin rằng mình đã đặt nền móng vững chắc cho sự thịnh vượng của quốc gia này.