Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 3
Chương 3: Phát Triển Công Nghiệp
Mùa đông đến, tuyết phủ trắng các dãy núi, nhưng sự nhiệt huyết và hối hả của người dân Thục Hán không hề giảm sút. Sau khi hệ thống thương mại nội địa bắt đầu đi vào hoạt động, Tôn Minh quyết định bước sang giai đoạn tiếp theo: phát triển công nghiệp. Anh hiểu rằng để thương mại trở nên mạnh mẽ, Thục Hán không thể chỉ là nơi trao đổi hàng hóa, mà phải trở thành một trung tâm sản xuất, cung cấp những sản phẩm có giá trị cao.
Một buổi sáng lạnh giá, Tôn Minh lại triệu tập những người đứng đầu các ngành thủ công, luyện kim, và nông nghiệp lớn nhỏ trong vùng. Buổi họp được tổ chức tại một nhà xưởng lớn, nơi mà anh dự định sẽ khởi động các dự án sản xuất mới. Trong không khí hừng hực lửa lò và tiếng búa đập kim loại vang dội, mọi người bắt đầu bàn bạc về bước tiếp theo trong kế hoạch phát triển kinh tế.
“Tôi tin rằng Thục Hán có tiềm năng phát triển các ngành công nghiệp nặng như luyện kim và chế tạo vũ khí,” Tôn Minh mở lời, ánh mắt sáng rực lên niềm tin vào tương lai. “Vùng này có nguồn tài nguyên sắt, đồng và gỗ dồi dào. Nếu chúng ta có thể khai thác đúng cách, Thục Hán sẽ không còn phải phụ thuộc vào việc nhập khẩu nguyên liệu từ bên ngoài nữa.”
Một người thợ rèn lớn tuổi, được tôn kính trong giới nghề, lên tiếng: “Ngài Minh nói đúng, nhưng việc khai thác tài nguyên cần kỹ thuật cao và quy mô lớn. Nếu không có đủ nhân lực và công cụ, chúng tôi e rằng việc này sẽ rất khó khăn.”
Tôn Minh gật đầu. “Tôi đã nghĩ đến điều đó. Chúng ta sẽ sử dụng một phần ngân sách nhà nước để đầu tư vào các lò luyện kim lớn hơn, hiện đại hơn. Ngoài ra, tôi cũng đã có kế hoạch đào tạo thêm nhiều thợ lành nghề, không chỉ giới hạn ở một vài vùng mà sẽ mở rộng ra khắp Thục Hán.”
Một thợ dệt trẻ đứng lên hỏi: “Còn về ngành thủ công thì sao? Những người làm nghề dệt, làm gốm như chúng tôi liệu có cơ hội phát triển hay không?”
Tôn Minh mỉm cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên là có. Chúng ta sẽ không chỉ tập trung vào ngành công nghiệp nặng. Các ngành thủ công truyền thống của Thục Hán như dệt lụa, gốm sứ, và chế tạo đồ trang sức cũng sẽ được chú trọng. Tôi muốn biến Thục Hán thành một trung tâm sản xuất hàng hóa không chỉ phục vụ nội địa mà còn có thể xuất khẩu ra bên ngoài.”
Gia Cát Lượng, người đã theo dõi cuộc họp từ đầu, bấy giờ mới lên tiếng: “Tôn Minh, ta nghe nói ngươi đang có kế hoạch phát triển hệ thống hợp tác giữa các xưởng sản xuất và thương nhân. Ngươi có thể giải thích thêm cho mọi người nghe được không?”
Tôn Minh gật đầu: “Đúng vậy, Quân sư. Thay vì để các nhà sản xuất và thương nhân hoạt động riêng lẻ, tôi sẽ tạo ra một hệ thống hợp tác chặt chẽ giữa họ. Các thương nhân sẽ đóng vai trò là cầu nối giữa nhà sản xuất và thị trường. Họ sẽ giúp quảng bá và tiêu thụ sản phẩm, trong khi các nhà sản xuất chỉ cần tập trung vào việc nâng cao chất lượng hàng hóa.”
Một thương nhân đứng lên, tò mò hỏi: “Vậy chúng tôi sẽ được hưởng lợi gì từ việc này?”
“Tất nhiên, các ngươi sẽ nhận được nhiều lợi ích,” Tôn Minh đáp. “Khi các sản phẩm từ Thục Hán nổi tiếng về chất lượng và giá cả cạnh tranh, các ngươi sẽ có cơ hội mở rộng thị trường, không chỉ trong nước mà còn ra cả quốc tế. Tôi cũng sẽ đề xuất các chính sách hỗ trợ thuế cho những thương nhân dám mạo hiểm mở rộng kinh doanh.”
Người thương nhân gật gù, tỏ ra hài lòng. Những tiếng thì thầm đồng thuận dần lan ra khắp hội trường.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Minh và Gia Cát Lượng bước ra ngoài, đi dạo dọc theo con sông băng giá bao quanh nhà xưởng. Khói từ các lò luyện kim bốc lên, hòa vào không khí mùa đông, tạo nên một khung cảnh đầy sức sống giữa trời lạnh giá.
“Lượng nghĩ sao về kế hoạch này?” Tôn Minh hỏi, ánh mắt hướng về xa xa.
Gia Cát Lượng mỉm cười, đôi mắt sáng lên dưới ánh mặt trời mùa đông: “Ngươi đang đi đúng hướng. Phát triển công nghiệp và sản xuất sẽ mang lại cho Thục Hán nguồn thu ổn định và sự độc lập về kinh tế. Nhưng nhớ rằng, đừng để lòng tham làm che mắt. Khi giàu có đến, người ta thường quên đi mục tiêu ban đầu.”
Tôn Minh cười nhẹ. “Tôi luôn nhớ rằng mục tiêu của mình không chỉ là sự thịnh vượng, mà còn là tạo dựng một Thục Hán bền vững, nơi mà người dân sống đủ đầy và hạnh phúc.”
Gia Cát Lượng đặt tay lên vai Minh, cái chạm nhẹ đầy tình thân: “Ngươi còn trẻ nhưng đã hiểu rõ điều đó. Ta tin tưởng rằng, với sự dẫn dắt của ngươi, Thục Hán sẽ không chỉ mạnh về binh lực mà còn thịnh vượng về kinh tế.”
Những ngày sau đó, các lò luyện kim mới được xây dựng khắp nơi, và các xưởng thủ công cũng mở rộng quy mô. Người dân Thục Hán cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cuộc sống. Các sản phẩm từ sắt, đồng, gốm sứ, và lụa Thục Hán không chỉ được bán ra khắp các vùng nội địa mà còn bắt đầu thu hút sự chú ý của các thương nhân từ các quốc gia lân cận.
Thục Hán, từ một quốc gia chỉ biết đến với chiến tranh, giờ đây đã bắt đầu chuyển mình trở thành một trung tâm sản xuất và thương mại hùng mạnh, dưới sự dẫn dắt của Tôn Minh – người đang từng bước thực hiện giấc mơ của mình về một đế chế kinh tế vững mạnh.