Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 4
Chương 4: Mở Rộng Thương Mại Quốc Tế
Mùa xuân đến, mang theo những cơn gió ấm áp, những dòng nước sông chảy xiết sau một mùa đông dài lạnh giá. Thục Hán đã dần bước qua giai đoạn xây dựng nền kinh tế nội địa vững chắc, và bây giờ, Tôn Minh bắt đầu nhìn xa hơn. Anh biết rằng để thực sự biến Thục Hán trở thành một đế chế kinh tế hùng mạnh, cần phải mở rộng thương mại ra khỏi biên giới quốc gia.
Một buổi sáng, tại cung điện Thục Hán, Lưu Bị đang họp bàn với các cố vấn về tình hình quân sự. Tôn Minh, tuy là cố vấn kinh tế, nhưng được mời tham dự để trình bày về kế hoạch mới nhất của mình. Gia Cát Lượng ngồi bên cạnh Lưu Bị, lặng lẽ lắng nghe như mọi khi.
Khi đến lượt mình, Tôn Minh đứng dậy, ánh mắt đầy sự tự tin. “Thưa Chủ công, thưa các vị cố vấn, hôm nay tôi muốn trình bày về một kế hoạch mở rộng mạng lưới thương mại của Thục Hán ra các quốc gia lân cận.”
Lưu Bị nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú. “Nói thêm cho ta nghe, Minh. Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể mở rộng thương mại với các nước nào?”
Tôn Minh lấy ra một bản đồ lớn trải trên bàn, chỉ tay vào các khu vực xung quanh Thục Hán. “Hiện tại, chúng ta có thể kết nối thương mại với các nước Tây Vực, nơi có nhiều tài nguyên quý hiếm như gia vị, đá quý, và ngọc trai. Các thương nhân từ Tây Vực đã bắt đầu nghe danh về các sản phẩm của Thục Hán, nhưng chúng ta chưa khai thác triệt để tiềm năng này.”
Gia Cát Lượng khẽ cười, gật đầu đồng ý. “Thương mại với Tây Vực là một ý tưởng không tồi. Nhưng ngươi đã tính toán thế nào về việc thiết lập các tuyến đường an toàn để giao thương? Đường đi đến Tây Vực có nhiều nguy hiểm.”
Tôn Minh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. “Thưa Quân sư, tôi đã xem xét việc xây dựng thêm các trạm thương mại dọc theo con đường tơ lụa, nơi mà các đoàn thương nhân có thể dừng chân và trao đổi hàng hóa một cách an toàn. Đồng thời, tôi cũng đề xuất thành lập một đội quân bảo vệ các tuyến đường chính, tránh cướp bóc và bảo vệ thương nhân.”
Lưu Bị nhìn chăm chú vào bản đồ, rồi chậm rãi hỏi: “Nếu mở rộng thương mại quốc tế, chúng ta cần gì từ phía các nước bạn?”
Tôn Minh cẩn trọng đáp: “Chúng ta sẽ cần các hiệp ước thương mại, đảm bảo rằng hàng hóa của Thục Hán được ưu tiên và bảo vệ khi xuất khẩu. Tôi đã có ý định cử các đại sứ thương mại đến các quốc gia láng giềng để đàm phán những thỏa thuận này.”
Một vị tướng trong triều đứng lên phản đối: “Ngài Minh, việc này có thể sẽ mất nhiều thời gian và tốn kém. Chúng ta đang trong thời kỳ chiến tranh, liệu thương mại có thực sự cần thiết như vậy?”
Tôn Minh không nao núng. Anh đáp lại một cách tự tin: “Thương mại quốc tế không chỉ mang lại lợi nhuận mà còn tạo điều kiện cho sự ổn định và hợp tác lâu dài. Khi các quốc gia khác nhận thấy sự thịnh vượng của Thục Hán, họ sẽ muốn hợp tác hơn là đối đầu. Hơn nữa, nguồn thu từ thương mại sẽ giúp chúng ta tăng cường tài chính cho chiến tranh nếu cần thiết.”
Lưu Bị suy ngẫm trong giây lát. Ông hiểu rằng việc mở rộng thương mại quốc tế sẽ giúp Thục Hán trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ về quân sự mà còn về mặt kinh tế và chính trị. Ông quay sang Gia Cát Lượng, người đang im lặng như thường lệ.
“Lượng, ngươi nghĩ sao?” Lưu Bị hỏi.
Gia Cát Lượng mỉm cười, chậm rãi đáp: “Tôn Minh đã trình bày rất hợp lý. Việc mở rộng thương mại không chỉ mang lại nguồn thu mà còn tạo nên một nền tảng quan trọng cho mối quan hệ ngoại giao. Khi Thục Hán không còn chỉ là một quốc gia chiến tranh mà trở thành trung tâm thương mại, chúng ta sẽ được tôn trọng hơn trên trường quốc tế.”
Lưu Bị gật đầu đồng thuận. “Được, ta giao cho ngươi toàn quyền triển khai kế hoạch này, Minh. Hãy làm cho Thục Hán trở thành một trung tâm thương mại lớn nhất khu vực.”
Tôn Minh cúi đầu kính cẩn, cảm ơn Lưu Bị và Gia Cát Lượng. Anh biết rằng việc này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự quyết tâm và tầm nhìn, anh tin rằng Thục Hán có thể đạt được mục tiêu.
Những tháng tiếp theo, Tôn Minh không ngừng bận rộn. Anh cử các đại sứ thương mại đi khắp các quốc gia lân cận, từ Tây Vực đến Nam Trung Hoa, để đàm phán các hiệp ước thương mại. Đồng thời, các tuyến đường mới được mở rộng, các trạm thương mại được xây dựng, và các đoàn thương nhân từ Thục Hán bắt đầu đổ về các nước ngoài.
Một buổi chiều, Tôn Minh đang kiểm tra tiến độ của một trạm thương mại gần biên giới khi một đoàn thương nhân từ Tây Vực đến. Họ mang theo những hòm đầy ngọc quý và gia vị, những mặt hàng mà Thục Hán trước đây chưa từng có. Người đứng đầu đoàn thương nhân, một người đàn ông với gương mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt sáng rực, tiến đến gần Tôn Minh.
“Ngài là Tôn Minh phải không?” người đàn ông hỏi, giọng đầy sự tôn trọng. “Chúng tôi đã nghe danh về ngài và Thục Hán. Chúng tôi mong được hợp tác lâu dài.”
Tôn Minh mỉm cười, bắt tay người thương nhân. “Rất vui được hợp tác với các ngài. Đây chỉ là khởi đầu. Chúng tôi sẽ không chỉ là đối tác, mà còn là những người bạn tin cậy.”
Và từ đó, Thục Hán không chỉ là một quốc gia chiến tranh, mà còn là một trung tâm thương mại quốc tế, nơi mà các quốc gia từ Đông sang Tây đều ngưỡng mộ. Đế chế thương mại mà Tôn Minh tạo dựng dần trở thành trụ cột cho sự thịnh vượng và phát triển bền vững của Thục Hán.