Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 6
Chương 6: Cải Cách Nông Nghiệp
Sau khi hệ thống ngân hàng và tiền tệ của Thục Hán đã dần đi vào quỹ đạo, Tôn Minh lại một lần nữa đối mặt với một thách thức lớn: nông nghiệp, xương sống của nền kinh tế Thục Hán. Dù thương mại và công nghiệp phát triển, đa phần người dân vẫn phụ thuộc vào nông nghiệp để sống. Nhưng ngành nông nghiệp của Thục Hán lúc bấy giờ đang gặp nhiều khó khăn do đất đai bị bạc màu, hệ thống tưới tiêu cũ kỹ, và năng suất thấp.
Tôn Minh biết rằng để xây dựng một đế chế thương mại vững mạnh, việc phát triển nông nghiệp không thể bị bỏ qua. Với một nền nông nghiệp ổn định và hiệu quả, Thục Hán sẽ không chỉ đủ sức tự cung tự cấp mà còn có thể xuất khẩu lương thực sang các nước khác, mang lại nguồn thu lớn cho quốc gia.
Một ngày nọ, Tôn Minh đến gặp Lưu Bị và Gia Cát Lượng trong thư phòng. Ông trải ra trước mắt họ một bản kế hoạch mới với ánh mắt đầy quyết tâm.
“Thưa Chủ công, thưa Quân sư, tôi đã nghĩ đến việc cải cách nông nghiệp. Thục Hán có rất nhiều vùng đất nông nghiệp rộng lớn nhưng đang bị bỏ hoang hoặc canh tác không hiệu quả. Nếu chúng ta không hành động ngay, nguồn cung lương thực sẽ không đủ để hỗ trợ cho sự phát triển kinh tế và quân sự.”
Lưu Bị vuốt cằm, ngẫm nghĩ. “Ngươi đã có kế hoạch gì cụ thể chưa, Minh?”
Tôn Minh cúi đầu, rồi bắt đầu giải thích: “Để cải thiện tình trạng này, trước hết, chúng ta cần nâng cấp hệ thống tưới tiêu. Nước là nguồn sống của nông nghiệp, nhưng hiện tại, hệ thống kênh mương của chúng ta quá lạc hậu. Nếu chúng ta xây dựng các kênh tưới hiện đại, việc canh tác sẽ trở nên hiệu quả hơn rất nhiều.”
Gia Cát Lượng gật gù, rồi hỏi thêm: “Ngươi nói đúng, nhưng hệ thống tưới tiêu chỉ là một phần. Ngươi có tính đến việc cải thiện kỹ thuật canh tác hay hỗ trợ cho nông dân không?”
Tôn Minh mỉm cười đáp: “Tôi đã nghĩ đến điều đó. Chúng ta sẽ tổ chức các lớp huấn luyện cho nông dân, dạy họ cách sử dụng các kỹ thuật canh tác mới như luân canh và xen canh, giúp họ tăng năng suất cây trồng. Ngoài ra, tôi cũng đề xuất cung cấp cho nông dân phân bón tự nhiên và công cụ nông nghiệp hiện đại, giúp họ làm việc hiệu quả hơn.”
Lưu Bị tỏ ra hài lòng. “Tốt. Nhưng để thực hiện cải cách này, ngươi cần sự đồng lòng của người dân. Liệu ngươi có kế hoạch gì để thuyết phục họ không?”
Tôn Minh gật đầu, trả lời: “Thưa Chủ công, tôi sẽ không chỉ đơn thuần ra lệnh. Tôi sẽ gặp gỡ các lãnh đạo nông dân, lắng nghe ý kiến của họ và điều chỉnh kế hoạch sao cho phù hợp. Chúng ta cũng sẽ hỗ trợ tài chính cho những nông dân khó khăn thông qua hệ thống ngân hàng, đảm bảo rằng họ có thể tham gia vào quá trình cải cách mà không lo về chi phí.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt sáng lên sự tán thưởng: “Ngươi đã suy nghĩ rất chu đáo. Nếu thực hiện tốt, không chỉ nông nghiệp phát triển mà lòng tin của người dân với chính quyền cũng sẽ được củng cố.”
Tôn Minh lập tức bắt tay vào hành động. Anh cùng đội ngũ của mình đi khắp các vùng nông thôn, gặp gỡ các lãnh đạo nông dân và giải thích về kế hoạch cải cách nông nghiệp. Ban đầu, một số người tỏ ra nghi ngại về những thay đổi này. Một nông dân lớn tuổi đứng lên trong một buổi họp làng và nói:
“Ngài Tôn Minh, chúng tôi đã sống và canh tác trên đất này từ đời cha ông. Những kỹ thuật cũ có thể không hiệu quả nhất, nhưng chúng tôi đã quen với chúng. Liệu những cải cách này có thực sự mang lại lợi ích không?”
Tôn Minh hiểu rõ những lo lắng của họ. Anh nhẹ nhàng giải thích: “Tôi hiểu sự lo lắng của các vị. Những kỹ thuật cũ đã phục vụ tốt trong nhiều năm, nhưng thế giới đang thay đổi, và chúng ta cần thay đổi theo. Các vị không phải đối mặt với việc cải cách một mình, chúng tôi sẽ hỗ trợ từ đầu đến cuối. Tôi cam kết rằng nếu các vị thử nghiệm các kỹ thuật mới, năng suất sẽ tăng lên và cuộc sống của các vị sẽ tốt đẹp hơn.”
Sau nhiều buổi họp, sự ủng hộ từ người dân dần tăng lên. Các nông dân, dưới sự hướng dẫn của những chuyên gia được Tôn Minh đưa đến, bắt đầu thử nghiệm các kỹ thuật mới. Họ học cách tưới tiêu hiệu quả hơn, cách sử dụng phân bón tự nhiên và cách quản lý cây trồng để tăng sản lượng.
Song song với đó, các kênh tưới tiêu mới cũng được xây dựng. Những con sông trước kia chỉ chảy tự nhiên giờ đã được tận dụng tối đa. Hệ thống tưới tiêu hiện đại này không chỉ mang lại nước cho ruộng đồng mà còn bảo vệ đất đai khỏi lũ lụt, giúp nông dân yên tâm canh tác quanh năm.
Một năm sau, khi mùa thu hoạch đến, kết quả của cuộc cải cách đã rõ ràng. Các cánh đồng lúa bạt ngàn xanh tươi, sản lượng tăng gấp đôi so với những năm trước. Nông dân Thục Hán không chỉ tự cung tự cấp mà còn có dư thừa để xuất khẩu sang các nước láng giềng. Điều này mang lại một nguồn thu lớn cho quốc gia, giúp củng cố thêm sự thịnh vượng mà Tôn Minh đang xây dựng.
Một ngày nọ, tại một làng quê nhỏ, Tôn Minh trở lại để kiểm tra kết quả của quá trình cải cách. Anh đứng giữa cánh đồng, ngắm nhìn những bó lúa vàng rực. Một nông dân, người đã từng phản đối cải cách, bước tới gần và cúi đầu trước anh.
“Ngài Minh,” ông nói, giọng trầm ngâm nhưng đầy biết ơn, “tôi đã sai. Những cải cách của ngài đã thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Năng suất tăng lên, chúng tôi có thể nuôi gia đình, và còn dư dả để bán ra thị trường. Chúng tôi thực sự cảm kích sự giúp đỡ của ngài.”
Tôn Minh mỉm cười, đáp lại khiêm tốn: “Không có gì, tất cả là nhờ sự chăm chỉ của mọi người. Cải cách chỉ là bước khởi đầu, nhưng thành quả là do mọi người cùng nỗ lực mà có được.”
Từ đó, nông nghiệp Thục Hán bước vào một thời kỳ mới, không chỉ đảm bảo nguồn cung lương thực dồi dào cho quốc gia mà còn đóng góp tích cực vào sự thịnh vượng chung. Dưới sự lãnh đạo của Tôn Minh, Thục Hán ngày càng trở nên vững mạnh và giàu có.