Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 7
Chương 7: Xây Dựng Thương Hiệu Thục Hán
Sau những thành công vang dội trong cải cách nông nghiệp và phát triển thương mại nội địa, Tôn Minh bắt đầu hướng đến một mục tiêu lớn lao khác: xây dựng thương hiệu quốc gia cho Thục Hán. Anh hiểu rằng để Thục Hán thực sự trở thành một đế chế kinh tế hùng mạnh, không chỉ cần sản xuất tốt mà còn phải làm cho thế giới bên ngoài biết đến và tin tưởng vào chất lượng hàng hóa của Thục Hán.
Một buổi sáng, Tôn Minh triệu tập các thương nhân lớn trong vương quốc đến kinh đô. Hội trường lớn tràn ngập tiếng xì xào, mọi người thảo luận về những thay đổi lớn gần đây trong nền kinh tế. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Tôn Minh đứng lên, với ánh mắt sáng lên sự tự tin và quyết tâm.
“Thưa các quý vị,” Tôn Minh bắt đầu, “chúng ta đã đạt được rất nhiều thành tựu. Nền nông nghiệp phát triển mạnh mẽ, thương mại nội địa được mở rộng, và chúng ta đã xây dựng một hệ thống tài chính ổn định. Nhưng tất cả những điều đó sẽ chưa đủ nếu hàng hóa của chúng ta không được thế giới bên ngoài biết đến và tin tưởng. Hôm nay, tôi muốn thảo luận về việc xây dựng thương hiệu cho Thục Hán.”
Một thương nhân lớn tuổi đứng lên, tỏ ra tò mò: “Ngài Minh, ý ngài là gì khi nói về việc xây dựng thương hiệu? Chúng tôi đã buôn bán hàng hóa từ bao đời nay, và sản phẩm của Thục Hán vốn đã được biết đến trong khu vực.”
Tôn Minh mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy, nhưng việc buôn bán hàng hóa và việc xây dựng một thương hiệu quốc gia mạnh mẽ là hai điều khác nhau. Chúng ta không chỉ đơn giản là bán hàng, mà chúng ta phải biến các sản phẩm của Thục Hán thành một biểu tượng cho chất lượng, sự uy tín và độc đáo. Khi nhắc đến sản phẩm từ Thục Hán, người mua phải nghĩ ngay đến những sản phẩm tốt nhất.”
Một thương nhân trẻ, háo hức với ý tưởng này, hỏi thêm: “Vậy làm sao để làm được điều đó, thưa ngài?”
Tôn Minh giải thích: “Chúng ta cần tạo ra một chiến lược quảng bá mạnh mẽ. Thứ nhất, các sản phẩm từ Thục Hán, từ lụa, đồ gốm đến các mặt hàng thủ công, phải được sản xuất với tiêu chuẩn chất lượng cao nhất. Không chỉ sản xuất để bán mà chúng ta phải đảm bảo mọi sản phẩm đều phản ánh đúng giá trị của Thục Hán. Thứ hai, chúng ta sẽ tổ chức các hội chợ thương mại lớn, mời các thương nhân quốc tế đến tham dự và trực tiếp trải nghiệm sản phẩm của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta sẽ khuyến khích các thương nhân Thục Hán mở rộng mạng lưới giao thương ra khắp các nước lân cận.”
Lưu Bị, lúc này đã có mặt để lắng nghe cuộc thảo luận, hỏi: “Minh, ngươi có nghĩ rằng việc mở rộng thương mại và xây dựng thương hiệu này sẽ giúp Thục Hán tăng cường vị thế chính trị không?”
Tôn Minh gật đầu, đầy chắc chắn. “Thưa Chủ công, chắc chắn là vậy. Khi hàng hóa của chúng ta được biết đến và được ưa chuộng, điều đó không chỉ mang lại lợi ích kinh tế mà còn nâng cao uy tín và tầm ảnh hưởng của Thục Hán trên trường quốc tế. Những quốc gia khác sẽ không chỉ nhìn chúng ta như một đối thủ quân sự mà còn là một đối tác thương mại đáng tin cậy. Điều này sẽ tạo ra những mối quan hệ ngoại giao vững chắc, giúp ổn định chính trị trong thời gian dài.”
Gia Cát Lượng, người luôn im lặng quan sát, cũng lên tiếng tán thành: “Ta đồng ý. Một thương hiệu quốc gia mạnh mẽ sẽ giúp Thục Hán củng cố vị trí trên trường quốc tế mà không cần phải luôn phụ thuộc vào binh lực. Sức mạnh kinh tế có thể là công cụ ngoại giao rất hiệu quả.”
Sau cuộc họp, Tôn Minh không để lãng phí thời gian. Anh bắt đầu khởi động chiến dịch xây dựng thương hiệu quốc gia. Các hội chợ thương mại lớn được tổ chức, thu hút hàng trăm thương nhân từ Tây Vực, Đông Ngô, và các nước lân cận đến tham dự. Tại những sự kiện này, hàng hóa của Thục Hán được trưng bày với chất lượng cao nhất. Từ những cuộn lụa mịn màng, những chiếc bình gốm tinh xảo đến các sản phẩm đồng và sắt bền chắc – tất cả đều là những đại diện cho sự khéo léo và tinh hoa của người dân Thục Hán.
Tôn Minh cũng đặt ra một tiêu chuẩn chất lượng cho mọi sản phẩm xuất khẩu. Bất kỳ mặt hàng nào muốn mang thương hiệu Thục Hán phải đáp ứng các yêu cầu khắt khe về chất lượng và độ bền. Điều này không chỉ giúp nâng cao uy tín mà còn làm cho sản phẩm Thục Hán được ưa chuộng trên các thị trường quốc tế.
Không lâu sau, danh tiếng của Thục Hán bắt đầu lan rộng. Các thương nhân quốc tế đổ xô đến Thục Hán để mua những sản phẩm chất lượng cao. Hàng hóa từ Thục Hán được bày bán khắp nơi, từ Tây Vực đến Đông Ngô, từ các chợ lớn đến các cửa hàng nhỏ dọc theo Con đường Tơ lụa.
Một buổi tối, trong một cuộc họp thân mật với Gia Cát Lượng và Lưu Bị, Tôn Minh ngồi trong thư phòng, ngắm nhìn ánh trăng phản chiếu trên sông. Lưu Bị, với nét mặt hài lòng, lên tiếng:
“Minh, ngươi đã thực sự thay đổi Thục Hán. Từ một quốc gia chỉ biết chiến tranh, giờ đây chúng ta không chỉ là một cường quốc quân sự mà còn là một cường quốc kinh tế.”
Tôn Minh khiêm tốn cúi đầu. “Thưa Chủ công, đó là công sức của tất cả mọi người. Nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Thương hiệu của Thục Hán chỉ mới bắt đầu được biết đến. Chúng ta cần duy trì chất lượng và uy tín này để đảm bảo sự thịnh vượng bền vững cho tương lai.”
Gia Cát Lượng gật đầu, đồng ý với lời của Minh. “Đúng vậy. Nhưng ta tin rằng, với tầm nhìn của ngươi, Thục Hán sẽ ngày càng vươn xa hơn.”
Ánh trăng soi sáng ba con người, những người đã và đang xây dựng một đế chế hùng mạnh, không chỉ dựa vào binh lực mà còn bằng sự khéo léo, trí tuệ và tầm nhìn xa.
Và từ đó, Thục Hán, dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị và những cố vấn tài ba như Tôn Minh, không chỉ trở thành một cường quốc trong nước mà còn là một biểu tượng của chất lượng và sự thịnh vượng trên trường quốc tế.