Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 8
Chương 8: Đối Phó Với Khủng Hoảng
Thục Hán đã đạt được nhiều thành tựu kinh tế đáng kinh ngạc, từ việc xây dựng hệ thống thương mại mạnh mẽ, phát triển ngành công nghiệp, cải cách nông nghiệp đến việc tạo dựng một thương hiệu quốc gia uy tín. Tuy nhiên, thành công không bao giờ kéo dài mãi mãi mà không có những thách thức. Vào một mùa thu đặc biệt khắc nghiệt, Thục Hán đối mặt với một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng: mất mùa trên diện rộng, gây ra tình trạng thiếu hụt lương thực nghiêm trọng, đẩy nhiều vùng vào cảnh đói kém.
Một buổi sáng, Lưu Bị và Gia Cát Lượng triệu tập Tôn Minh đến cung điện để thảo luận về tình hình. Gương mặt Lưu Bị đầy lo lắng khi ông nhìn Tôn Minh bước vào phòng.
“Minh, tình hình tồi tệ hơn chúng ta nghĩ,” Lưu Bị nói ngay khi Minh ngồi xuống. “Các báo cáo từ vùng đồng bằng cho thấy năng suất lúa giảm một nửa do hạn hán. Nhiều vùng khác cũng đang gặp khó khăn với sâu bệnh và lũ lụt. Nếu tình trạng này tiếp diễn, chúng ta sẽ không đủ lương thực để nuôi dân, chứ chưa nói đến quân đội.”
Gia Cát Lượng trầm ngâm tiếp lời: “Vấn đề lớn không chỉ là thiếu lương thực, mà còn là nạn đói có thể gây ra bất ổn. Người dân sẽ hoảng loạn, và kẻ thù có thể nhân cơ hội này để tấn công Thục Hán.”
Tôn Minh gật đầu, anh hiểu rõ tầm quan trọng của tình hình. Với tư cách là người đứng đầu nền kinh tế Thục Hán, Minh không thể để khủng hoảng này lan rộng. Anh bắt đầu suy nghĩ về những giải pháp có thể giải quyết tình trạng này.
“Sự thật là chúng ta đã quá phụ thuộc vào mùa vụ bội thu trong những năm gần đây mà không chuẩn bị đủ dự trữ lương thực cho những tình huống khẩn cấp như thế này,” Tôn Minh thừa nhận. “Nhưng chúng ta vẫn có những phương án để đối phó.”
Lưu Bị gật đầu, ra hiệu cho Minh tiếp tục.
“Thứ nhất,” Tôn Minh nói, “chúng ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng còn lại của hệ thống nông nghiệp. Tôi sẽ chỉ đạo khẩn cấp mở rộng các vùng canh tác ở những khu vực chưa bị ảnh hưởng nặng nề bởi hạn hán và lũ lụt, đồng thời ưu tiên các loại cây trồng ngắn ngày có thể thu hoạch nhanh. Chúng ta cần tập trung vào sản xuất các loại ngũ cốc và củ quả chịu hạn, có khả năng cho thu hoạch trong thời gian ngắn.”
Gia Cát Lượng tỏ vẻ đồng tình. “Ngươi có nghĩ rằng việc này sẽ đủ để giải quyết vấn đề ngay lập tức?”
Tôn Minh lắc đầu. “Không hoàn toàn. Đó chỉ là một biện pháp ngắn hạn. Để xử lý khủng hoảng hiện tại, chúng ta phải sử dụng nguồn lương thực dự trữ. Tôi biết ngân khố của Thục Hán hiện vẫn còn một lượng dự trữ lương thực lớn từ các năm trước, nhưng để cứu trợ toàn bộ dân chúng, số lượng đó cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt.”
Lưu Bị ngả người ra sau ghế, trầm ngâm. “Vậy ta phải làm gì? Nếu nguồn lương thực dự trữ không đủ, chúng ta sẽ phải làm sao để duy trì ổn định?”
Tôn Minh đáp lại ngay lập tức: “Chúng ta cần huy động nguồn lực từ các đồng minh. Đông Ngô và Tây Vực vẫn đang là đối tác thương mại lớn của Thục Hán. Tôi sẽ đàm phán để nhập khẩu lương thực từ họ. Dù việc này sẽ tốn kém, nhưng giữ cho dân chúng no đủ và ổn định là điều quan trọng nhất lúc này.”
Gia Cát Lượng chậm rãi gật đầu. “Ngươi nói đúng. Sự ổn định của đất nước là điều chúng ta không thể đánh đổi.”
Ngay sau đó, Tôn Minh bắt đầu triển khai các biện pháp cứu trợ. Anh cho mở các kho dự trữ lương thực, phân phối tới các vùng bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Những con đường vận chuyển lương thực trở nên nhộn nhịp với các đoàn xe chở gạo, ngũ cốc đi khắp các vùng. Đồng thời, Minh cử các sứ thần đến Đông Ngô và Tây Vực để đàm phán về việc nhập khẩu lương thực khẩn cấp. Các quốc gia này, vì mối quan hệ thương mại tốt đẹp với Thục Hán, đồng ý cung cấp lượng lớn lương thực, giúp Thục Hán vượt qua tình trạng khan hiếm tạm thời.
Tuy nhiên, Tôn Minh biết rằng giải quyết tình trạng thiếu lương thực chỉ là một phần của vấn đề. Để ngăn chặn bất ổn xã hội, anh quyết định tổ chức các buổi gặp gỡ công khai với người dân, lắng nghe ý kiến và giải thích rõ ràng về các biện pháp của chính quyền. Điều này giúp giảm bớt sự lo lắng và bất mãn trong dân chúng.
Trong một buổi gặp gỡ, một nông dân già đứng lên hỏi, giọng đầy lo âu: “Ngài Minh, chúng tôi đã sống qua nhiều trận hạn hán, nhưng chưa bao giờ thấy tình hình tồi tệ như thế này. Liệu chúng tôi còn có thể vượt qua khủng hoảng này không?”
Tôn Minh bình tĩnh đáp: “Ta hiểu sự lo lắng của các ngươi. Nhưng hãy tin tưởng rằng chính quyền Thục Hán sẽ không bỏ mặc dân chúng. Chúng ta đã có các biện pháp dự trữ và nhập khẩu lương thực khẩn cấp. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là mọi người cần đoàn kết và kiên nhẫn. Cơn khủng hoảng này rồi sẽ qua, và khi đó, Thục Hán sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Những lời nói của Tôn Minh đã giúp xoa dịu tâm trạng căng thẳng trong dân chúng. Mọi người bắt đầu tin tưởng vào sự lãnh đạo của chính quyền và cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn.
Nhờ các biện pháp quyết liệt và kịp thời của Tôn Minh, Thục Hán dần dần ổn định trở lại. Nông dân tiếp tục sản xuất, các tuyến đường thương mại được mở rộng, và lượng lương thực nhập khẩu từ Đông Ngô và Tây Vực giúp duy trì ổn định lương thực trong nước.
Một buổi tối muộn, sau khi mọi việc đã dần ổn định, Tôn Minh ngồi một mình trong thư phòng, ngắm nhìn ánh nến lung linh. Anh biết rằng cuộc khủng hoảng này là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp của mình cho đến lúc này, nhưng anh cũng nhận ra rằng, với mỗi thử thách vượt qua, Thục Hán sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Gia Cát Lượng bước vào, nhẹ nhàng nói: “Minh, ngươi đã làm rất tốt. Nhờ vào tầm nhìn xa và sự quyết tâm của ngươi, chúng ta đã vượt qua cơn khủng hoảng này.”
Tôn Minh mỉm cười, đáp lại: “Cảm ơn Quân sư, nhưng tất cả là nhờ sự ủng hộ của Chủ công và mọi người. Đây không chỉ là thành quả của một cá nhân mà là của toàn dân Thục Hán.”
Gia Cát Lượng gật đầu đồng ý. “Đúng vậy. Nhưng hãy nhớ rằng, những thử thách như thế này sẽ còn tiếp diễn. Ngươi cần luôn sẵn sàng để đối mặt với những cơn bão tiếp theo.”
Tôn Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu xuống vương quốc Thục Hán đã vượt qua cơn khủng hoảng. Anh biết rằng, dù phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, Thục Hán sẽ vươn lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.