Xây dựng đế chế kinh doanh - Chương 9
Chương 9: Di Sản Vững Bền
Sau khi vượt qua cuộc khủng hoảng lương thực, Thục Hán dần phục hồi và tiếp tục con đường phát triển thịnh vượng. Những nỗ lực của Tôn Minh trong việc duy trì ổn định nền kinh tế đã giúp quốc gia không chỉ tránh được nạn đói mà còn củng cố niềm tin của người dân vào chính quyền. Tuy nhiên, Tôn Minh hiểu rằng để duy trì sự thịnh vượng này, cần phải có những cải cách sâu rộng và tạo ra những di sản vững bền cho tương lai.
Một ngày nọ, Lưu Bị triệu tập Tôn Minh và Gia Cát Lượng đến để thảo luận về tương lai lâu dài của Thục Hán. Cả ba ngồi trong thư phòng rộng lớn, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua những ô cửa, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng nhưng đầy suy tư.
Lưu Bị, với giọng trầm ngâm, mở lời: “Chúng ta đã đạt được nhiều thành tựu, nhưng điều đó chưa phải là tất cả. Ta lo rằng khi thế hệ chúng ta qua đi, những gì ta và các ngươi đã xây dựng sẽ không còn được duy trì. Di sản của chúng ta phải kéo dài nhiều đời sau.”
Tôn Minh gật đầu, lắng nghe và hiểu rõ sự lo lắng của Lưu Bị. Anh đã suy nghĩ về vấn đề này từ lâu. “Thưa Chủ công, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Để di sản mà chúng ta xây dựng tồn tại lâu dài, chúng ta cần tạo ra những nền tảng vững chắc hơn nữa, không chỉ về kinh tế mà còn về chính trị và xã hội.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Minh, ngươi đã có kế hoạch gì chưa? Ngươi luôn là người có tầm nhìn xa.”
Tôn Minh nhìn vào bản đồ Thục Hán trước mặt, rồi bắt đầu trình bày: “Thứ nhất, tôi đề xuất xây dựng một hệ thống giáo dục quốc gia. Chúng ta cần phải đào tạo ra một thế hệ lãnh đạo mới, những người sẽ tiếp nối và phát huy những giá trị mà chúng ta đang xây dựng. Nếu chỉ dựa vào quân sự và thương mại, sự thịnh vượng của Thục Hán chỉ là tạm thời. Giáo dục sẽ là nền tảng vững bền giúp duy trì sự phát triển lâu dài.”
Lưu Bị gật gù đồng ý. “Giáo dục, đúng vậy. Nhưng ngươi có nghĩ rằng việc này sẽ tốn nhiều thời gian và nguồn lực không? Ta lo rằng chúng ta có thể không đủ kiên nhẫn để thấy kết quả ngay lập tức.”
Tôn Minh mỉm cười, đáp: “Thưa Chủ công, bất kỳ việc gì cũng cần có thời gian. Nhưng nếu chúng ta không bắt đầu từ bây giờ, thế hệ sau sẽ không có nền tảng để phát triển. Tôi tin rằng việc giáo dục sẽ không chỉ mang lại lợi ích về mặt nhân sự lãnh đạo mà còn giúp toàn dân Thục Hán phát triển nhận thức, từ đó xây dựng một xã hội văn minh và đoàn kết hơn.”
Gia Cát Lượng tỏ vẻ đồng tình. “Ta đồng ý. Nếu chúng ta có thể đào tạo ra những người lãnh đạo giỏi, Thục Hán sẽ không bao giờ thiếu người tài. Ngươi có kế hoạch cụ thể nào về hệ thống giáo dục này chưa?”
Tôn Minh giải thích: “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc xây dựng các trường học tại các thành phố lớn, nơi những học giả có thể truyền dạy kiến thức về cả kinh tế, chính trị và văn hóa. Ngoài ra, chúng ta cũng sẽ khuyến khích việc truyền dạy các kỹ năng nghề nghiệp, để người dân có thể phát triển trong các lĩnh vực khác nhau, từ nông nghiệp, thủ công đến thương mại.”
Lưu Bị suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi nói đúng. Giáo dục không chỉ giúp nâng cao kiến thức mà còn là cách để tạo dựng lòng trung thành và niềm tự hào với Thục Hán. Được, ta đồng ý với kế hoạch của ngươi.”
Song song với việc xây dựng hệ thống giáo dục, Tôn Minh tiếp tục mở rộng các lĩnh vực kinh tế khác. Anh đẩy mạnh việc phát triển công nghiệp chế tạo, đặc biệt là sản xuất các công cụ nông nghiệp và hàng tiêu dùng. Các nhà máy sản xuất được xây dựng, cung cấp hàng hóa không chỉ cho nhu cầu trong nước mà còn cho thị trường xuất khẩu.
Một phần quan trọng khác trong chiến lược của Tôn Minh là việc phát triển hệ thống giao thông và kho vận. Anh nhận ra rằng để thương mại tiếp tục phát triển, Thục Hán cần có một hệ thống vận chuyển hàng hóa nhanh chóng và hiệu quả. Những con đường mới được xây dựng, các kênh mương tưới tiêu được mở rộng để phục vụ cả nông nghiệp và giao thương.
Một buổi chiều muộn, khi Tôn Minh đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn xuống dòng xe hàng đang di chuyển tấp nập trên con đường mới xây dựng, anh cảm thấy hài lòng. Mỗi bước cải cách mà anh đưa ra đã góp phần không nhỏ vào việc định hình Thục Hán trở thành một đế chế kinh tế mạnh mẽ và ổn định.
Tuy nhiên, anh biết rằng sự phát triển kinh tế phải đi đôi với sự ổn định về mặt chính trị và xã hội. Vì vậy, ngoài việc phát triển kinh tế và giáo dục, Tôn Minh còn tập trung vào việc cải cách hành chính. Anh đề xuất thiết lập một hệ thống quản lý công bằng và minh bạch, nơi mọi quyết định được đưa ra phải dựa trên luật pháp và đạo đức. Hệ thống này giúp giảm thiểu tham nhũng, đảm bảo quyền lợi cho cả người dân và thương nhân.
Tháng năm trôi qua, Thục Hán dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị, Gia Cát Lượng và Tôn Minh ngày càng vững mạnh. Các thành phố lớn trở nên nhộn nhịp hơn với những trường học và xưởng sản xuất. Nông dân không còn lo lắng về nạn đói nhờ vào hệ thống tưới tiêu và các cải cách nông nghiệp. Thương nhân từ khắp nơi đổ về Thục Hán để trao đổi hàng hóa, biến quốc gia này trở thành một trung tâm thương mại quan trọng.
Một ngày nọ, Tôn Minh đến gặp Lưu Bị tại cung điện. Anh cúi đầu kính cẩn, nhưng Lưu Bị ra hiệu cho anh ngồi xuống. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng gió lùa qua những cánh cửa lớn.
Lưu Bị, với giọng trầm ấm, nói: “Minh, ngươi đã cống hiến rất nhiều cho Thục Hán. Những gì ngươi làm sẽ không chỉ ảnh hưởng đến đời chúng ta mà còn cho nhiều thế hệ sau.”
Tôn Minh mỉm cười khiêm tốn. “Thưa Chủ công, đó là trách nhiệm của tôi. Tất cả những gì tôi làm là vì sự thịnh vượng của Thục Hán.”
Lưu Bị đặt tay lên vai Minh, giọng nói chứa đựng niềm tin tưởng và cảm kích. “Ngươi đã để lại một di sản vững bền. Ta tin rằng, ngay cả khi chúng ta không còn, Thục Hán sẽ tiếp tục phát triển, thịnh vượng nhờ vào những nền tảng ngươi đã xây dựng.”
Và như thế, dưới sự dẫn dắt của Tôn Minh, Thục Hán không chỉ là một đế chế về quân sự mà còn là một biểu tượng cho sự phát triển toàn diện về kinh tế, giáo dục và chính trị, để lại di sản bền vững cho nhiều thế hệ sau.