Xuyên Không Về Làm Hoàng Tử Thời Đường - Chương 1
Chương 1: Sự Trở Lại Bất Ngờ
An là một người đàn ông bình thường sống ở thế kỷ 21, làm việc văn phòng và có một cuộc sống không có gì nổi bật. Đêm ấy, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh trở về căn hộ nhỏ của mình và chìm vào giấc ngủ lúc nửa đêm. Nhưng đêm nay không giống như những đêm bình thường khác.
Trong giấc mơ, An thấy mình đang lạc trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh là tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua những tán lá xanh rì. Anh cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không thể diễn tả được. Đột nhiên, một cơn gió mạnh mẽ thổi đến, cuốn anh lên không trung. An cố gắng nắm lấy thứ gì đó để giữ mình lại, nhưng tất cả đều vô ích. Anh bị cuốn vào một xoáy sáng rực rỡ, mắt anh mờ dần đi, và rồi tất cả trở nên tối đen.
Khi An mở mắt ra, anh không còn ở căn hộ của mình nữa. Trước mặt anh là một căn phòng rộng lớn với những cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo. Trần nhà cao vút được trang trí bằng những bức họa phong cảnh tuyệt đẹp. An hoảng hốt bật dậy, không tin vào mắt mình. Anh đưa tay lên sờ vào những vật thể xung quanh để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ nữa.
“Đây là đâu?” An lẩm bẩm, tim đập thình thịch trong lồng ngực. “Mình đang mơ sao?”
Cánh cửa phòng bật mở, một người hầu nữ bước vào, trên tay là một khay bạc chứa nước ấm. Cô gái nhìn An với ánh mắt hoảng hốt rồi ngay lập tức cúi đầu chào.
“Điện hạ, ngài đã tỉnh rồi! Để nô tỳ chuẩn bị nước cho ngài rửa mặt.”
An đứng bật dậy, cảm thấy mọi thứ càng lúc càng kỳ quái. “Điện hạ? Cô đang nói với tôi đấy à?”
Người hầu nữ ngẩng lên, ánh mắt đầy bối rối. “Dạ thưa, đúng vậy, điện hạ. Ngài vẫn còn mệt sau trận ốm sao? Nô tỳ sẽ gọi ngự y đến ngay.”
“Khoan đã!” An vội giơ tay ngăn cô lại, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi… tôi cần biết đây là đâu? Và tại sao cô gọi tôi là điện hạ?”
Người hầu nữ ngạc nhiên nhìn An, rồi cúi đầu thật sâu. “Điện hạ, đây là điện Tây Hoàng, nơi ngài thường nghỉ ngơi. Ngài là hoàng tử thứ ba của Đại Đường, con trai của hoàng đế. Nô tỳ là Lan, người hầu thân cận của ngài.”
An lặng người, đầu óc quay cuồng. Anh không thể tin được những gì mình vừa nghe. “Hoàng tử? Tôi là hoàng tử? Nhưng điều này không thể nào… Tôi không thuộc về nơi này.”
Người hầu nữ Lan nhìn anh với ánh mắt lo lắng. “Điện hạ, ngài không nhớ gì sao? Ngài bị bệnh nặng suốt mấy ngày qua, có lẽ vì thế mà trí nhớ ngài bị ảnh hưởng. Xin ngài cứ nghỉ ngơi, để nô tỳ đi gọi ngự y đến kiểm tra cho ngài.”
“Không, không cần!” An nói, cảm thấy mình cần thêm thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Tôi… chỉ cần ở một mình một lúc.”
Lan cúi đầu chào rồi bước lùi ra khỏi phòng, để lại An đứng một mình giữa căn phòng rộng lớn, bối rối và hoảng sợ.
An ngồi xuống giường, đưa tay ôm đầu. “Mình đang ở đâu? Đây là cái quái gì thế này?”
Anh bắt đầu lục lọi trí nhớ, cố gắng ghép lại những mảnh ký ức rời rạc. Lần cuối cùng anh nhớ, anh đã đi ngủ trong căn hộ nhỏ của mình ở thế kỷ 21. Không thể nào có chuyện anh thức dậy trong một cung điện thời cổ đại được. Những chuyện như thế chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh mà thôi.
Đột nhiên, một loạt ký ức không thuộc về anh xuất hiện trong đầu. An thấy mình đang mặc bộ trang phục hoàng tử, đứng trước một đám đông người dân đang tung hô tên mình. Anh thấy mình cưỡi ngựa qua những cánh đồng xanh tươi, dẫn đầu một đội quân nhỏ. Anh thấy mình ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là một người đàn ông quyền lực mà An biết chính là hoàng đế.
“Không thể nào…” An lẩm bẩm, cảm thấy cả thế giới của mình như đang sụp đổ. “Mình không phải là người này… nhưng tại sao mình lại nhớ tất cả những điều này?”
Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang kéo An ra khỏi dòng suy nghĩ. Cánh cửa bật mở lần nữa, lần này là một người đàn ông trung niên, mặc y phục sang trọng. Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị nhưng có chút lo lắng.
“Điện hạ! Nô tài là Ngự y Trương đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của ngài.” Ông cúi đầu chào An rồi tiến đến gần, bắt mạch cho anh.
An không biết phải làm gì ngoài việc ngồi im, để người đàn ông kiểm tra. Trong lòng anh tràn ngập nỗi lo sợ và bối rối.
“Điện hạ, ngài có cảm thấy chóng mặt hay đau đầu không?” Trương hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào mạch của An.
“Tôi… tôi không biết. Tôi cảm thấy như mình đang mơ, mọi thứ đều rất kỳ lạ.” An đáp, giọng run run.
Trương nhíu mày, ánh mắt sắc bén quan sát kỹ An. “Điện hạ có thể đã mất trí nhớ tạm thời sau trận ốm. Tuy nhiên, mọi chức năng cơ thể của ngài vẫn hoạt động bình thường. Nô tài khuyên ngài nên nghỉ ngơi thêm, hạn chế lo lắng.”
An gật đầu, không biết phải nói gì thêm. Trương rút lui sau khi căn dặn thêm vài điều, để lại An một mình với những suy nghĩ rối bời.
Khi An ngồi lại một mình, anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể sống sót trong thế giới xa lạ này không. Anh chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một nhân vật quan trọng trong lịch sử, đối mặt với những âm mưu và nguy hiểm mà anh chưa bao giờ tưởng tượng.
“Phải có cách nào đó để trở về…” An thì thầm, lòng tràn đầy quyết tâm. “Mình không thể mắc kẹt ở đây mãi được.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, An biết rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi, và con đường phía trước sẽ không dễ dàng.