Xuyên Không Về Làm Hoàng Tử Thời Đường - Chương 2
Chương 2: Hoàng Cung Bí Ẩn
Sau một đêm dài trằn trọc với những suy nghĩ không lối thoát, An quyết định phải đối diện với thực tế trước mắt. Dù tâm trí anh vẫn đầy hoang mang, anh biết rằng không thể cứ mãi ngồi chờ đợi. Anh phải tìm hiểu về thế giới mới này và tìm cách tồn tại trong đó, ít nhất là cho đến khi anh có thể tìm ra cách trở về.
Khi bình minh vừa ló rạng, An rời khỏi phòng, cảm thấy hơi bất an khi bước qua những hành lang dài và rộng lớn của cung điện. Những bức tường bằng đá được chạm khắc tinh xảo, những bức họa phong cảnh và các bức tượng trang trí đều khiến anh cảm thấy mình như đang lạc vào một bảo tàng sống động. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua những khung cửa sổ cao, chiếu sáng cả cung điện cổ kính.
An đi lang thang một lúc, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết và đặc điểm của cung điện. Những người hầu và lính canh khi thấy anh đều cúi đầu chào kính cẩn, điều này càng khiến anh cảm thấy áp lực.
Khi An đến một hành lang rộng mở dẫn ra một khu vườn hoàng cung, anh bắt gặp một nhóm người đang tập trung quanh một bàn đá lớn. Trên bàn là những bản đồ và văn thư, những người xung quanh đều mặc trang phục quan lại. Một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng toát lên vẻ quyền lực, đang đứng ở trung tâm của nhóm.
An cảm thấy sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình khi anh tiến gần. Người đàn ông cao lớn nhìn anh chằm chằm rồi bước tới, giọng nói đầy uy quyền nhưng không kém phần thân thiện.
“Điện hạ, ngài đã tỉnh rồi! Sức khỏe của ngài đã khá hơn chưa?” Ông cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi An.
An gật đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. “Tôi… tôi cảm thấy tốt hơn. Nhưng trí nhớ của tôi vẫn còn mờ nhạt. Xin lỗi vì đã làm phiền các vị.”
Người đàn ông bật cười, tiếng cười sâu sắc và đầy sức mạnh. “Không có gì, điện hạ. Ngài vừa trải qua một trận ốm nặng, việc nghỉ ngơi là điều cần thiết. Đây là Ngự sử Trương Chính, người phụ trách các vấn đề nội chính của triều đình. Ta là Triệu Quang, Đại tướng quân của Đại Đường, và là người phụ trách bảo vệ hoàng cung.”
An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đại tướng quân? Người đàn ông trước mặt anh chính là một trong những người quyền lực nhất vương quốc này. An cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi phải làm sao để đối phó với tình huống này.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, Đại tướng quân Triệu Quang,” An đáp, cố gắng nói một cách tự tin. “Tôi xin lỗi vì đã vắng mặt trong thời gian qua. Hy vọng tôi không gây rắc rối gì.”
Triệu Quang lại cười, lần này là một tiếng cười đầy sự tự mãn. “Điện hạ, ngài không cần phải lo lắng. Chúng tôi đã xử lý mọi thứ ổn thỏa. Tuy nhiên, việc ngài trở lại có ý nghĩa rất lớn với triều đình. Hoàng thượng rất lo lắng cho ngài, và chúng tôi đã chờ đợi ngài hồi phục để có thể tiếp tục những công việc quan trọng.”
An không biết phải đáp lại như thế nào. Anh không hề có ký ức về những trách nhiệm hay công việc mà Triệu Quang nhắc đến. Nhưng anh hiểu rằng, trong vai trò hoàng tử, anh không thể để lộ sự lúng túng hay thiếu tự tin của mình.
“Vậy thì tốt,” An nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thản. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để hỗ trợ triều đình.”
Triệu Quang gật đầu hài lòng. “Ngài không cần phải lo lắng, điện hạ. Ngài chỉ cần tập trung vào việc hồi phục sức khỏe. Mọi chuyện khác chúng tôi sẽ lo liệu.”
Một người hầu xuất hiện, cúi đầu trước An rồi cất tiếng: “Điện hạ, hoàng thượng đang đợi ngài ở chính điện.”
An cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh không hề chuẩn bị tinh thần cho việc gặp mặt hoàng đế, người mà anh tin chắc là cha của thân xác mà anh đang chiếm giữ. Nhưng anh không thể từ chối, không thể tỏ ra yếu đuối.
“Cảm ơn,” An đáp lại, rồi quay sang Triệu Quang và các quan lại. “Xin phép các ngài, tôi phải đi gặp hoàng thượng.”
Triệu Quang cúi đầu chào, các quan lại cũng vậy. “Chúng tôi sẽ tiếp tục công việc, điện hạ. Ngài hãy đi gặp hoàng thượng và truyền đạt những lời chúc tốt đẹp nhất từ chúng tôi.”
An cố gắng bước đi với vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh là một cơn bão cảm xúc. Anh không biết mình sẽ đối diện với hoàng đế như thế nào, không biết ông sẽ nói gì, và quan trọng hơn, anh phải làm gì để không bị phát hiện.
Khi An tiến vào chính điện, anh cảm thấy không khí thay đổi. Căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu chiếu sáng những bức tường chạm trổ tinh xảo. Trên ngai vàng, một người đàn ông với khuôn mặt uy nghiêm nhưng có chút mệt mỏi đang ngồi, hai tay đặt trên hai tay vịn của ngai. Ông mặc một bộ long bào màu vàng, biểu tượng của quyền lực tối thượng.
An quỳ xuống, đầu cúi thấp, như một hành động tự động mà anh không kịp suy nghĩ.
“An Nhi, con đã khỏe lại rồi sao?” Giọng nói của hoàng đế trầm ấm nhưng có chút lo lắng.
An ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế. “Vâng, thưa phụ hoàng. Con đã khá hơn nhiều rồi.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Tốt, rất tốt. Ta đã lo lắng cho con rất nhiều. Trận ốm lần này khiến ta nhớ lại thời gian khi con còn nhỏ, cũng từng bị một trận bệnh tương tự.”
An im lặng, cố gắng nén cảm xúc. Anh không biết phải đáp lại như thế nào, vì những gì hoàng đế nói không thuộc về ký ức của anh.
“Con nên nghỉ ngơi thêm,” hoàng đế tiếp tục, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. “Ta không muốn con lao vào công việc quá sớm. Cứ để mọi chuyện cho Triệu Quang và các quan lại khác xử lý.”
“Con hiểu rồi, thưa phụ hoàng.” An cúi đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút khi hoàng đế không ép anh phải làm gì ngay lập tức.
Hoàng đế nhìn An một lúc lâu, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi ông chỉ gật đầu. “Tốt, con lui về nghỉ ngơi đi. Nếu có gì cần, hãy cho ta biết.”
An cúi đầu chào rồi bước lui ra khỏi chính điện, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn đầy lo lắng. Anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho những thử thách lớn hơn đang chờ đợi anh phía trước. Anh phải học cách sống trong thân phận này, phải tìm hiểu mọi thứ về cuộc sống hoàng tộc và không được để lộ thân phận thật của mình.
Khi An trở về phòng, anh ngồi xuống giường, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng mình đã bị cuốn vào một cuộc chơi quyền lực đầy nguy hiểm. Và để sống sót, anh phải trở thành một hoàng tử thực thụ, ít nhất là cho đến khi anh tìm ra cách trở về thế kỷ 21.
Những ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu An, và anh biết rằng từ giờ trở đi, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn bình thường nữa.