Xuyên Không Về Làm Hoàng Tử Thời Đường - Chương 3
Chương 3: Mưu Đồ Quyền Lực
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng và hoang mang của An. Anh cố gắng thích nghi với cuộc sống trong cung điện, nhưng sự thay đổi đột ngột từ một người đàn ông bình thường ở thế kỷ 21 thành một hoàng tử thời nhà Đường khiến anh cảm thấy ngộp thở. Mọi thứ ở đây đều quá xa lạ, từ cách ăn mặc, giao tiếp đến những nghi lễ và quy tắc nghiêm ngặt.
Một buổi sáng, khi An đang ngồi trong thư phòng, một người hầu đến thông báo rằng có khách đến thăm. An gật đầu ra hiệu, và người hầu nhanh chóng dẫn một người đàn ông cao lớn vào. Anh ta khoác trên mình bộ y phục quan lại, khuôn mặt tràn đầy tự tin nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng.
“Điện hạ, ngài còn nhớ tiểu đệ không?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói đầy sức mạnh. “Ta là Lý Mẫn, hoàng tử thứ năm, em trai của ngài.”
An ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng. Lý Mẫn, theo ký ức lờ mờ mà An có được, là một người thông minh và tàn nhẫn. Anh ta nổi tiếng với sự tham vọng và không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
An mỉm cười, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Đương nhiên, ta nhớ. Mẫn đệ đến thăm, thật là vinh hạnh cho ta.”
Lý Mẫn cười nhạt, đôi mắt hẹp lại như đang đánh giá An. “Nghe nói huynh vừa khỏi bệnh, tiểu đệ không thể không đến thăm hỏi. Dạo này triều đình có nhiều chuyện quan trọng, huynh đệ chúng ta cần hợp lực để vượt qua.”
An cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của Lý Mẫn. Anh không chắc liệu người này có thực sự đến để thăm hỏi hay đang dò xét tình hình của mình.
“Ta rất cảm kích tấm lòng của đệ,” An đáp, giữ giọng điệu bình thản. “Nhưng ta vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi để có thể góp phần vào việc nước. Mẫn đệ, nếu có thể, ta mong đệ chỉ bảo thêm cho ta.”
Lý Mẫn nhướn mày, dường như không ngờ An lại khiêm nhường như vậy. “Điện hạ khiêm tốn rồi. Nhưng nếu huynh cần, tiểu đệ sẽ sẵn lòng hỗ trợ. Tuy nhiên, có một chuyện nhỏ tiểu đệ muốn thảo luận với huynh.”
An nghiêng đầu ra hiệu, dù lòng đầy cảnh giác. “Xin mời Mẫn đệ nói rõ.”
Lý Mẫn tiến gần hơn, giọng hạ thấp như thể sợ ai đó nghe thấy. “Trong triều đình hiện tại, có nhiều phe phái, ai cũng muốn chiếm ưu thế. Đệ đã nghe rằng một số quan lại đang âm mưu thay đổi cấu trúc quyền lực, đệ nghĩ rằng huynh nên cẩn thận.”
An cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh dù bên trong đang dao động. “Mẫn đệ, ý đệ là gì? Có ai cụ thể mà đệ muốn ám chỉ không?”
Lý Mẫn lắc đầu, cười nhạt. “Tiểu đệ không thể nói rõ, nhưng huynh biết mà, quyền lực là một trò chơi nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu.”
An cảm nhận được sự đe dọa ẩn giấu trong lời nói của Lý Mẫn. Anh tự nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng hơn trong mọi hành động, vì rõ ràng không phải ai cũng thân thiện với anh trong cung điện này.
“Đệ nói đúng,” An đáp, giọng trầm lắng. “Ta sẽ cẩn thận. Nhưng ta cũng mong đệ giữ gìn bản thân. Triều đình này không thiếu những kẻ tham lam và xảo quyệt.”
Lý Mẫn cười lớn, nhưng nụ cười không chạm tới mắt. “Điện hạ quả là người thông minh. Tiểu đệ sẽ ghi nhớ lời dặn của huynh. Nhưng huynh cũng nên nhớ, không phải ai cũng đáng tin.”
Sau khi Lý Mẫn rời đi, An ngồi lại một mình, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Anh nhận ra rằng cuộc chiến giành quyền lực trong cung điện này không chỉ đơn thuần là những mưu mô nhỏ nhặt, mà còn là những âm mưu lớn có thể ảnh hưởng đến cả vương triều.
Tối hôm đó, khi An đang nằm trên giường, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Một người hầu lặng lẽ bước vào, cúi đầu rồi đưa cho An một cuộn giấy nhỏ.
“Điện hạ, có một người đã để lại thứ này cho ngài,” người hầu nói nhỏ, rồi lùi ra khỏi phòng.
An mở cuộn giấy ra, bên trong là một lá thư ngắn gọn, không có chữ ký:
“Cẩn thận với kẻ gần gũi. Đừng tin ai quá dễ dàng, ngay cả kẻ gọi ngài là huynh đệ.”
An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Người gửi bức thư này là ai? Và họ đang ám chỉ ai? Lý Mẫn, hay là một kẻ khác?
Rõ ràng, cuộc sống trong cung điện này phức tạp hơn anh tưởng. An biết rằng anh không thể tin tưởng ai hoàn toàn, và từ bây giờ, mỗi bước đi của anh phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, nếu muốn sống sót và tìm cách trở về thế giới của mình.
Những suy nghĩ đó khiến An cảm thấy nặng nề, nhưng anh biết rằng không thể lùi bước. Dù muốn hay không, anh đã bị cuốn vào trò chơi quyền lực đầy nguy hiểm này, và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chơi thật tốt.