Xuyên Không Về Làm Hoàng Tử Thời Đường - Chương 4
Chương 4: Liên Minh và Phản Bội
Những ngày sau đó, An dành phần lớn thời gian để quan sát và tìm hiểu về những người xung quanh. Anh biết rằng mình đang bước vào một cuộc chơi quyền lực nguy hiểm, và nếu muốn tồn tại, anh phải lập ra những liên minh có lợi cho mình. Tuy nhiên, lòng anh không ngừng cảm thấy bất an trước những âm mưu đen tối đang lẩn khuất trong cung điện.
Một buổi sáng, khi An đang ngồi trong thư phòng đọc những bản ghi chép về triều đình, một người hầu bước vào thông báo có người muốn gặp anh. An gật đầu ra hiệu, và ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào. Người này mặc một bộ quan phục màu xanh, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sắc sảo.
“Điện hạ, tôi là Tô Vũ, Lễ bộ Thị lang, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp.” Tô Vũ cúi đầu chào, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự tò mò.
An nhìn người đàn ông trước mặt, nhận ra rằng đây là một trong những quan lại có tiếng trong triều đình. Theo ký ức mà anh có được, Tô Vũ là một người có học thức, nổi tiếng với sự thông minh và trung thành. Tuy nhiên, An cũng biết rằng không thể hoàn toàn tin tưởng vào những gì mình nghe được.
“Tô Thị lang, thật vinh hạnh khi ngài đến thăm,” An đáp lại, cố gắng giữ vẻ thân thiện. “Ngài có chuyện gì muốn thảo luận cùng ta sao?”
Tô Vũ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với An. “Thưa điện hạ, tôi đến đây không chỉ để thăm hỏi mà còn để trao đổi với ngài về một số vấn đề quan trọng trong triều đình.”
An gật đầu, lắng nghe. “Mời ngài nói tiếp.”
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt An, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. “Thưa điện hạ, triều đình hiện tại đang gặp phải nhiều vấn đề nội bộ, đặc biệt là về sự phân chia quyền lực giữa các phe phái. Tôi tin rằng điện hạ đã nhận thấy điều này. Tôi đến đây để đề nghị ngài một liên minh. Chúng ta có thể hợp tác để củng cố quyền lực và đối phó với những kẻ đang âm mưu gây rối loạn.”
An cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tô Vũ, nhưng anh cũng biết rằng trong thế giới này, không ai đưa ra đề nghị mà không có ý đồ riêng. “Ngài nói đúng, Tô Thị lang. Ta cũng nhận thấy sự bất ổn trong triều đình. Nhưng ngài nghĩ rằng chúng ta có thể làm gì để thay đổi tình hình?”
Tô Vũ nở một nụ cười nhẹ. “Điện hạ là một người thông minh, tôi tin rằng ngài đã có những kế hoạch riêng. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc củng cố liên minh với những người có cùng chí hướng là điều quan trọng nhất. Nếu chúng ta có thể tập hợp đủ sức mạnh, không ai có thể đe dọa vị thế của ngài trong triều đình.”
An suy nghĩ một lúc, nhận thấy rằng lời nói của Tô Vũ có lý. Anh không thể đối mặt với mọi nguy cơ một mình, đặc biệt là khi những kẻ thù của anh đang ngày càng mạnh mẽ hơn. “Tô Thị lang, ta rất cảm kích sự hỗ trợ của ngài. Chúng ta có thể cùng nhau làm việc để bảo vệ triều đình và đảm bảo sự ổn định.”
Tô Vũ gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng. “Điện hạ, tôi sẽ đứng sau ngài và hỗ trợ ngài hết mình. Chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ Đại Đường.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí đầy sự quyết tâm. An cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng mình đã có một đồng minh trong cuộc chiến quyền lực này. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng không thể hoàn toàn tin tưởng vào bất kỳ ai.
Vài ngày sau, khi An đang tiếp tục theo dõi những diễn biến trong triều đình, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một buổi sáng, khi An đang chuẩn bị đi đến chính điện, một người lính hoảng hốt chạy đến báo rằng có một nhóm quân lính không rõ danh tính đã tấn công vào một trong những kho lương thực của triều đình.
An lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các quan lại trong cung điện. Khi tất cả đã có mặt, An bước vào phòng, cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng trong không khí.
“Làm thế nào mà một nhóm quân lính lại có thể tấn công kho lương thực mà không ai biết trước?” An hỏi, giọng đầy nghiêm nghị. “Ai là người phụ trách an ninh ở đó?”
Một viên quan bước lên, khuôn mặt đầy lo lắng. “Thưa điện hạ, chúng tôi đang điều tra vụ việc này. Có vẻ như nhóm tấn công đã có kế hoạch từ trước và biết rõ về các tuyến đường canh gác.”
An nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Đây rõ ràng là một âm mưu có tổ chức. Ai có thể đứng sau chuyện này?”
Tô Vũ, người đã đứng bên cạnh An, lên tiếng. “Thưa điện hạ, tôi nghĩ chúng ta không thể loại trừ khả năng rằng đây là một cuộc tấn công từ bên trong triều đình. Có thể có người đã thông đồng với quân địch để gây rối loạn.”
An gật đầu, nhưng trong lòng anh cảm thấy một sự lo lắng ngày càng lớn. Anh bắt đầu nghi ngờ mọi người xung quanh, và tự hỏi liệu có ai trong số họ thực sự đang phản bội anh.
Sau cuộc họp, An quyết định gặp riêng Tô Vũ để thảo luận thêm về tình hình. Khi cả hai đã ở trong một căn phòng riêng biệt, An ngồi xuống và nói thẳng vấn đề mà mình đang băn khoăn.
“Tô Thị lang, ngài nghĩ ai có khả năng đứng sau vụ tấn công này?”
Tô Vũ im lặng một lúc rồi đáp. “Thưa điện hạ, tôi không có bằng chứng cụ thể, nhưng tôi nghi ngờ rằng có một nhóm người trong triều đình đang cố gắng làm suy yếu vị thế của ngài. Họ có thể đã sử dụng sự hỗn loạn này để che giấu âm mưu lớn hơn.”
An cảm thấy căng thẳng trong lòng. “Ngài có nghĩ rằng ai đó trong số những người chúng ta vừa gặp đang phản bội?”
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt An, ánh mắt lạnh lùng. “Điện hạ, trong cuộc chơi quyền lực này, không ai có thể hoàn toàn tin tưởng. Tôi khuyên ngài hãy cẩn thận với tất cả, ngay cả với những người thân cận.”
An hiểu rằng Tô Vũ đang ám chỉ điều gì, và sự nghi ngờ trong lòng anh càng tăng lên. Anh cảm thấy mình đang bị bao vây bởi những kẻ thù vô hình, và mỗi bước đi đều có thể là một cái bẫy.
Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng An không thể nào thôi nghĩ về những lời của Tô Vũ. Anh biết rằng cuộc chơi quyền lực này không chỉ là về việc củng cố quyền lực mà còn là việc sống sót trong một môi trường đầy rẫy những mưu mô và phản bội.
An phải cẩn trọng hơn bao giờ hết, và anh hiểu rằng để tồn tại, anh cần không chỉ sức mạnh mà còn cả trí tuệ và sự khôn ngoan. Những liên minh anh lập ra có thể là cứu cánh, nhưng cũng có thể là sợi dây xiết chặt cổ anh nếu anh không biết cách sử dụng chúng một cách đúng đắn.