Xuyên Không Về Làm Hoàng Tử Thời Đường - Chương 6
Chương 6: Chiến Tranh Nội Bộ
Những ngày sau khi khám phá ra bí mật về hoàng tộc, An sống trong một trạng thái căng thẳng tột độ. Mỗi lần anh đi qua những hành lang rộng lớn của hoàng cung, anh cảm nhận được những ánh mắt dõi theo, những lời thì thầm to nhỏ sau lưng mình. An biết rằng mình đang bị giám sát chặt chẽ, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến anh mất mạng.
Một buổi sáng, khi An đang ngồi trong thư phòng, xem xét những tài liệu triều đình, thì một người hầu hoảng hốt chạy vào, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Điện hạ! Có chuyện lớn xảy ra!” Người hầu thở hổn hển, cúi đầu thông báo.
An lập tức cảm thấy bất an, đặt tài liệu xuống và ra hiệu cho người hầu tiếp tục.
“Thưa điện hạ, một nhóm lính đã phản loạn và tấn công vào doanh trại của quân đội triều đình ở phía đông cung điện. Hiện tại, Đại tướng quân Triệu Quang đang dẫn đầu quân lính để dẹp loạn, nhưng tình hình rất nghiêm trọng. Hoàng thượng đang triệu tập ngài đến chính điện ngay lập tức.”
An cảm thấy tim mình đập mạnh. Chiến tranh nội bộ đã thực sự nổ ra, và anh biết rằng đây không chỉ là một cuộc bạo loạn bình thường. Điều này có thể là khởi đầu cho một cuộc tranh giành quyền lực lớn hơn, và anh là một phần trong đó.
Không chần chừ, An lập tức rời thư phòng, đi thẳng đến chính điện. Khi anh đến nơi, các quan lại đã tập trung đông đủ, khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ sự lo lắng và căng thẳng. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt ông cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự uy nghi.
An cúi đầu chào hoàng đế, rồi bước lên đứng cạnh các quan lại khác. Hoàng đế nhìn anh một lúc lâu trước khi nói, giọng ông trầm ấm nhưng nghiêm nghị.
“An Nhi, tình hình đang rất nguy cấp. Đội quân phía đông của chúng ta đã bị phản loạn tấn công, và ta lo rằng đây có thể là khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn. Ta muốn con giúp Triệu Quang dẹp loạn, và bảo vệ vương triều này.”
An cảm thấy một áp lực khổng lồ đè nặng lên vai. Anh chưa bao giờ lãnh đạo một đội quân, và càng không biết cách đối phó với những tình huống như thế này. Nhưng anh biết rằng từ chối không phải là một lựa chọn.
“Phụ hoàng, con sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ triều đình,” An đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và quyết tâm.
Hoàng đế gật đầu, ánh mắt dường như nhẹ nhõm hơn. “Tốt. Ta tin tưởng ở con, An Nhi. Hãy cẩn trọng và trở về an toàn.”
Ngay sau đó, An cùng với một nhóm lính hộ tống rời khỏi hoàng cung, hướng về phía đông nơi trận chiến đang diễn ra. Khi anh đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi kinh hãi. Khói lửa bốc lên từ những doanh trại, tiếng gào thét và tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang vọng khắp không gian.
Triệu Quang, Đại tướng quân, đang đứng chỉ huy quân lính từ một đỉnh đồi nhỏ, ánh mắt ông sắc bén và lạnh lùng như thép. Khi thấy An đến, ông gật đầu chào, nhưng ánh mắt chứa đựng sự lo lắng mà ông không thể che giấu.
“Điện hạ, tình hình rất nguy cấp. Nhóm phản loạn này không phải là lính thường, họ được trang bị và huấn luyện kỹ lưỡng. Tôi nghi ngờ rằng có một thế lực lớn đang đứng sau chúng,” Triệu Quang nói, giọng ông đầy nghiêm trọng.
An nhìn xuống chiến trường, nơi các binh sĩ của triều đình đang chiến đấu ác liệt với nhóm phản loạn. Anh biết rằng nếu không dập tắt được cuộc phản loạn này, không chỉ bản thân anh mà cả vương triều cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Chúng ta có biết ai đứng sau cuộc phản loạn này không?” An hỏi, cố gắng thu thập thông tin để đưa ra quyết định.
Triệu Quang lắc đầu, nhưng ánh mắt ông chứa đựng sự quyết tâm. “Chúng tôi chưa xác định được chính xác, nhưng từ cách họ chiến đấu và tổ chức, tôi tin rằng có kẻ phản bội trong triều đình đã giúp đỡ họ. Điện hạ, chúng ta phải hành động nhanh chóng và quyết đoán.”
An hiểu rằng đây là thời điểm anh phải chứng tỏ bản lĩnh của mình. Anh không thể chờ đợi thêm nữa, vì vậy anh ra lệnh cho binh lính tăng cường tấn công và bao vây nhóm phản loạn từ mọi phía. Với sự hỗ trợ của Triệu Quang và các chỉ huy khác, anh cố gắng đưa ra những quyết định chiến lược để tiêu diệt địch quân.
Cuộc chiến kéo dài suốt cả ngày, với máu và mồ hôi đổ xuống trên cả hai phía. Nhưng với sự chỉ huy hiệu quả, cuối cùng An và Triệu Quang cũng đã thành công trong việc dập tắt cuộc phản loạn. Những kẻ phản loạn bị bắt giữ hoặc tiêu diệt, và vùng đất phía đông được bảo vệ an toàn.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, An đứng nhìn ra chiến trường, nơi xác người và vũ khí rải rác khắp nơi. Mặc dù chiến thắng, nhưng anh không cảm thấy hài lòng. Thay vào đó, anh cảm thấy một nỗi lo lắng không thể xua tan. Anh biết rằng cuộc phản loạn này chỉ là khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn.
Triệu Quang bước đến bên cạnh An, vỗ nhẹ vào vai anh. “Điện hạ đã làm rất tốt. Nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây. Phải tiếp tục điều tra và tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.”
An gật đầu, cảm thấy sự mệt mỏi dâng lên trong cơ thể. “Đúng vậy, Đại tướng quân. Chúng ta không thể để cho kẻ thù của triều đình thoát được. Nhưng điều này cũng khiến ta nhận ra rằng chúng ta phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.”
Triệu Quang nhìn An một lúc, rồi khẽ nói, “Điện hạ, đừng để chiến thắng này làm ngài mất cảnh giác. Kẻ thù của chúng ta rất thông minh và xảo quyệt. Ngài phải luôn cảnh giác.”
An nhìn thẳng vào mắt Triệu Quang, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông. Anh biết rằng từ giờ trở đi, mỗi bước đi của mình sẽ phải được cân nhắc kỹ lưỡng, và mỗi quyết định sẽ có ảnh hưởng lớn đến số phận của không chỉ anh mà cả vương triều.
Trở về hoàng cung, An biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Nhưng anh cũng biết rằng mình đã sẵn sàng hơn bao giờ hết để đương đầu với những nguy hiểm đang chờ đợi. Và dù cho cuộc chiến này có đưa anh đến đâu, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, vì tương lai của vương triều và sự trở về của chính mình.