Xuyên Không Về Thời Đại Võ Tắc Thiên - Chương 1
Chương 1: Bước vào Thời Đại Võ Tắc Thiên
Minh, một quan chức cao cấp trong chính phủ hiện đại, luôn sống trong sự bận rộn của các cuộc họp và những chuyến công tác. Lần này, anh được giao nhiệm vụ kiểm tra và giám sát một dự án khảo cổ quan trọng tại một vùng xa xôi. Khu vực này được cho là nơi từng tồn tại một di tích lịch sử lớn của Trung Quốc thời cổ đại, và việc khai quật có thể mang lại những phát hiện vô giá.
Một buổi chiều, khi mặt trời đã dần lặn, Minh quyết định đi dạo quanh khu vực khảo cổ để tìm hiểu thêm. Gió thổi mạnh, và bầu trời bỗng dưng tối sầm lại một cách kỳ lạ. Một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện từ xa và nhanh chóng tiến đến gần Minh. Anh chưa kịp phản ứng thì bị cuốn vào cơn lốc ấy.
Minh cảm thấy mình đang bay lơ lửng trong không gian, mọi thứ xung quanh xoay tròn, và rồi một tiếng vang lớn như tiếng sét đánh ngay bên tai anh. Cơ thể anh rơi xuống đất một cách mạnh mẽ, khiến anh choáng váng.
Khi mở mắt ra, Minh thấy mình nằm trên một nền đất cứng, khác hẳn với khu khảo cổ mà anh từng biết. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm. Không còn những trang thiết bị hiện đại, không còn những công trình xây dựng quen thuộc. Thay vào đó, Minh nhìn thấy những bức tường thành cao lớn, những binh sĩ mặc áo giáp cổ xưa, và những người dân trong trang phục thời Đường.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Minh thì thầm với chính mình, cảm giác choáng váng và hoang mang bao trùm.
Một nhóm binh sĩ nhanh chóng tiến lại gần Minh. Một người trong số họ, có vẻ là chỉ huy, bước tới và nhìn Minh từ đầu đến chân với ánh mắt nghi ngờ.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây mà không có lệnh?” viên chỉ huy hỏi, giọng nói đầy quyền lực.
Minh bối rối, cố gắng tìm lời giải thích hợp lý. “Tôi… Tôi bị lạc,” Minh ấp úng. “Tôi không biết mình đang ở đâu. Đây là đâu vậy?”
Viên chỉ huy cau mày, ánh mắt càng thêm nghi ngờ. “Ngươi từ đâu đến mà dám nói mình không biết đây là đâu? Đây là hoàng thành Lạc Dương, dưới sự trị vì của Hoàng đế Võ Tắc Thiên. Ngươi có biết việc ngươi ở đây mà không có sự cho phép là trọng tội không?”
Minh giật mình khi nghe tên Võ Tắc Thiên. Anh đã học về bà ta trong các sách lịch sử, nhưng việc đối mặt với thực tế này khiến anh không thể tin nổi. “Lạc Dương? Võ Tắc Thiên?” Minh lẩm bẩm, cố gắng tìm kiếm chút lý trí trong tình huống này.
“Ngươi đang thì thầm điều gì?” viên chỉ huy hỏi, giọng bắt đầu đe dọa. “Ngươi là gián điệp sao? Hay kẻ phản loạn?”
“Không! Tôi không phải kẻ phản loạn, cũng không phải gián điệp!” Minh phản ứng nhanh, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi chỉ là một người lạc đường. Xin hãy dẫn tôi đến gặp quan chức có thẩm quyền để giải thích.”
Viên chỉ huy nhìn Minh một lúc, rồi ra lệnh cho binh lính. “Bắt hắn lại! Chúng ta sẽ đưa hắn đến Thượng thư để xem xét.”
Minh bị trói lại và dẫn đi qua các con đường lát đá của hoàng thành. Mọi thứ xung quanh đều khiến anh choáng ngợp: những công trình kiến trúc cổ xưa, những người dân đi lại trong trang phục cổ truyền, và không khí mang đậm vẻ huyền bí của một thời đại đã qua.
Cuối cùng, họ đến trước một dinh thự lớn, nơi Minh được dẫn vào trong. Một người đàn ông trung niên, với vẻ ngoài đầy uy quyền, đang ngồi phía sau một chiếc bàn lớn, xung quanh là các quan chức khác.
“Đây là kẻ lạ mặt mà chúng ta bắt được gần khu vực cấm,” viên chỉ huy báo cáo. “Hắn nói rằng mình bị lạc, nhưng lời nói của hắn rất kỳ quái.”
Người đàn ông trung niên, rõ ràng là một quan chức cấp cao, nhìn Minh với ánh mắt sắc bén. “Ngươi tên gì? Đến từ đâu?”
Minh biết rằng anh không thể nói thật về việc mình đến từ tương lai, nên anh quyết định bịa ra một câu chuyện. “Tôi tên là Minh, đến từ một vùng quê xa xôi. Tôi đến kinh thành để tìm kiếm cơ hội, nhưng không may bị lạc.”
Quan chức trung niên tiếp tục dò xét Minh. “Ngươi nói rất trôi chảy, không giống một kẻ từ quê lên. Ngươi có biết đọc viết không?”
Minh gật đầu, biết rằng trong thời đại này, việc biết chữ có thể giúp anh giảm bớt nghi ngờ. “Vâng, tôi biết đọc viết.”
Người đàn ông trung niên cười nhạt. “Vậy thì hãy viết lại tên của ngươi và quê quán. Nếu ta thấy ngươi nói dối, ngươi sẽ phải trả giá.”
Minh cầm lấy cây bút lông và giấy, bắt đầu viết. Anh cố gắng viết theo phong cách cổ xưa mà anh từng học qua các tài liệu lịch sử. Khi hoàn thành, anh đưa giấy lên.
Quan chức trung niên đọc qua một lúc, rồi nhìn Minh với ánh mắt dịu đi một chút. “Ngươi quả thực có tài, chữ viết rất rõ ràng. Tuy nhiên, việc ngươi xuất hiện ở đây vẫn là một dấu hỏi lớn.”
Minh không biết phải trả lời thế nào, nhưng trước khi anh có thể nói thêm, cửa phòng mở ra và một người hầu bước vào. “Bệ hạ triệu ngài đến ngay, Thượng thư.”
Quan chức trung niên đứng dậy, ra hiệu cho lính gác. “Tạm thời giam hắn lại. Ta sẽ xem xét thêm sau khi gặp bệ hạ.”
Minh bị đưa vào một căn phòng nhỏ và khóa lại bên trong. Anh ngồi xuống, đầu óc rối bời. “Mình phải làm gì bây giờ? Mình đã thực sự trở về thời Võ Tắc Thiên sao?” Anh tự hỏi, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này mà không gây thêm rắc rối.
Căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, nhưng Minh biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho những thử thách khắc nghiệt hơn mà anh sẽ phải đối mặt trong thời đại đầy biến động này. Anh phải nghĩ cách để tồn tại và trở về thế giới của mình, nhưng trước tiên, anh cần tìm hiểu về tình hình hiện tại và cách giữ an toàn cho bản thân.
Và rồi, một kế hoạch mờ nhạt bắt đầu hình thành trong đầu Minh khi anh chờ đợi trong sự im lặng của căn phòng giam giữ.
Câu chuyện tiếp tục mở ra khi Minh bắt đầu đối mặt với những âm mưu chính trị và những nguy cơ đến từ các thế lực trong triều đình Võ Tắc Thiên. Mỗi hành động của anh đều cần được cân nhắc kỹ lưỡng để có thể sống sót trong một thế giới xa lạ đầy nguy hiểm này.