Xuyên Không Về Thời Đại Võ Tắc Thiên - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Với Võ Tắc Thiên
Minh ngồi trong căn phòng tối tăm, tâm trí rối bời với hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. Anh cố gắng tìm ra cách để giữ an toàn cho mình trong thế giới lạ lẫm này. Khi Minh đang mải mê suy nghĩ, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ánh sáng lấp lánh tràn vào căn phòng. Một viên lính xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi, theo ta,” người lính ra lệnh.
Minh đứng dậy, cảm thấy tim đập nhanh hơn khi anh bước theo người lính ra ngoài. Họ đi qua những hành lang rộng lớn, với những cột trụ khổng lồ và những bức tranh chạm khắc tỉ mỉ trên tường. Minh cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác, một thế giới chỉ tồn tại trong sách vở lịch sử mà anh từng đọc.
Cuối cùng, Minh được dẫn đến một căn phòng lớn với những cánh cửa gỗ được khắc họa tinh xảo. Người lính dừng lại trước cửa và ra hiệu cho Minh bước vào. Anh hít một hơi thật sâu trước khi bước qua ngưỡng cửa.
Bên trong, căn phòng rộng lớn được trang trí lộng lẫy với những tấm thảm đỏ trải dài, những bức tượng vàng rực rỡ, và những chiếc đèn lồng lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp. Trên một chiếc ngai cao, một người phụ nữ ngồi đó, ánh mắt uy nghi và sắc sảo nhìn về phía Minh. Đó chính là Võ Tắc Thiên – người phụ nữ quyền lực nhất thời nhà Đường, người mà Minh chỉ mới biết qua sách vở, giờ đây đang hiện diện trước mắt anh.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi xuất hiện gần khu vực cấm mà không có sự cho phép?” Giọng nói của Võ Tắc Thiên vang lên, lạnh lùng nhưng đầy quyền uy.
Minh cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thần là Minh, đến từ một vùng quê xa xôi, chỉ mong tìm cơ hội làm việc tại kinh thành. Thần không biết rằng mình đã bước vào khu vực cấm. Xin bệ hạ tha tội.”
Võ Tắc Thiên nhìn Minh chằm chằm, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can của anh. Bà im lặng một lúc lâu, khiến Minh cảm thấy như từng giây từng phút kéo dài vô tận.
“Ngươi nói ngươi đến từ vùng quê xa xôi,” Võ Tắc Thiên nói chậm rãi, giọng điệu đầy nghi ngờ. “Nhưng cách nói chuyện của ngươi, dáng vẻ của ngươi… Không giống một người quê mùa. Ngươi có học vấn, đúng không?”
Minh biết rằng trong tình thế này, việc giả vờ không biết chữ hay không có học vấn sẽ không có lợi. Anh cúi đầu thưa, “Vâng, bệ hạ. Thần có chút học vấn, nhưng chỉ là để giúp ích cho cuộc sống. Thần không có ý gì khác.”
Võ Tắc Thiên nheo mắt nhìn Minh, như đang đánh giá từng lời nói của anh. “Ngươi có biết chữ Hán không?” Bà hỏi.
Minh gật đầu. “Thần biết một chút.”
Võ Tắc Thiên ra hiệu cho một viên quan đứng gần đó. Viên quan lập tức mang ra một tờ giấy và bút lông, đặt trước mặt Minh. “Viết tên của ngươi, cùng quê quán và lý do đến kinh thành,” bà ra lệnh.
Minh cầm lấy bút lông, cảm thấy tay mình run nhẹ. Anh cố gắng nhớ lại cách viết chữ Hán mà mình đã học, và chậm rãi viết xuống những chữ cái cổ xưa trên tờ giấy. Khi viết xong, anh đặt bút xuống và đẩy tờ giấy về phía Võ Tắc Thiên.
Bà nhìn lướt qua những gì Minh viết, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. “Chữ viết của ngươi rất rõ ràng, không giống một kẻ đến từ nơi hoang vu. Ngươi nói rằng ngươi chỉ đến kinh thành để tìm cơ hội. Nhưng cơ hội gì mới khiến ngươi phải vượt qua hàng ngàn dặm để đến đây?”
Minh biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến anh mất mạng. Anh hít một hơi thật sâu và đáp, “Thần đến đây để tìm một công việc, để giúp đỡ gia đình mình. Thần không có ý định gây rối hay làm điều gì trái pháp luật. Nếu bệ hạ cho phép, thần chỉ mong được một công việc nhỏ, đủ để sống qua ngày.”
Võ Tắc Thiên nhìn Minh một lúc lâu, không nói gì. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, đến mức Minh cảm thấy khó thở. Sau một hồi im lặng, bà cuối cùng cũng lên tiếng, “Ngươi có vẻ khéo léo, và biết cách nói chuyện. Nhưng trong triều đình này, không ai có thể tin tưởng tuyệt đối. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi chứng minh được lòng trung thành và tài năng của mình, ngươi sẽ có chỗ đứng trong triều đình. Còn nếu ngươi phản bội… ta sẽ không tha cho ngươi.”
Minh cúi đầu thật thấp, “Thần cảm tạ bệ hạ đã ban ân.”
Võ Tắc Thiên nhìn anh, đôi mắt sắc bén như vẫn đang dò xét từng biểu cảm trên khuôn mặt anh. “Được rồi, ngươi có thể lui ra. Nhưng nhớ kỹ, mỗi hành động của ngươi đều sẽ bị theo dõi.”
Minh cúi chào lần nữa và rời khỏi phòng. Khi anh bước ra khỏi căn phòng lộng lẫy, tim anh vẫn còn đập mạnh. Anh biết rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu cho những thử thách đầy nguy hiểm đang chờ đợi anh trong triều đình Võ Tắc Thiên. Nhưng anh cũng biết rằng, để sống sót trong thế giới này, anh không chỉ cần sự khéo léo mà còn phải tận dụng mọi kiến thức và kỹ năng của mình.
Khi bước ra ngoài, Minh cảm thấy ánh mắt của nhiều người đang đổ dồn vào mình. Anh biết rằng, từ giờ phút này, từng bước đi của anh đều sẽ phải cẩn trọng hơn bao giờ hết. Cuộc sống trong triều đình nhà Đường không hề dễ dàng, và anh phải tìm cách thích nghi để tồn tại và tìm đường trở về thế giới của mình.