Xuyên Không Về Thời Đại Võ Tắc Thiên - Chương 4
Chương 4: Mối Quan Hệ Với Thái Tử
Sau một tuần làm việc dưới sự giám sát của Lý Lân, Minh bắt đầu quen dần với công việc và cuộc sống trong triều đình Võ Tắc Thiên. Những ngày đầu, Minh chỉ được giao những công việc đơn giản như ghi chép sổ sách, kiểm tra tài chính, và báo cáo tình hình cho Lý Lân. Tuy nhiên, Minh nhận ra rằng đây là cơ hội tốt để anh có thể học hỏi và nắm bắt thêm thông tin về những thế lực trong triều đình.
Một ngày nọ, khi Minh đang bận rộn kiểm tra sổ sách tại văn phòng của Lý Lân, một viên quan trẻ vội vã chạy vào. Khuôn mặt viên quan đầy lo lắng, và giọng nói của anh ta có chút hối hả: “Thái tử bị ám sát! Lý đại nhân, ngài phải đến ngay!”
Lý Lân đứng bật dậy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Ông quay sang Minh, ra lệnh nhanh chóng: “Minh, ngươi theo ta.”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Minh vội theo chân Lý Lân đến cung điện nơi Thái tử đang được chăm sóc. Khi họ đến nơi, Minh thấy một nhóm người đứng xung quanh, trong đó có nhiều ngự y và quan lại. Tình hình vô cùng căng thẳng, và không khí như đóng băng trong căn phòng.
Thái tử, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Minh nhận ra ngay đó chính là Lý Hiển, người sau này sẽ trở thành Đường Trung Tông. Võ Tắc Thiên đang ngồi cạnh giường, ánh mắt lo lắng nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm.
Một trong những ngự y đứng lên báo cáo: “Thưa bệ hạ, Thái tử đã bị trúng độc. Chúng thần đang cố gắng tìm cách giải độc, nhưng cần thêm thời gian.”
Võ Tắc Thiên quay sang các quan lại, giọng nói sắc lạnh: “Ai dám mưu hại Thái tử, kẻ đó sẽ phải trả giá. Các ngươi hãy tìm ra kẻ chủ mưu, và xử lý ngay lập tức!”
Minh đứng bên cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình huống căng thẳng này. Anh biết rằng việc ám sát Thái tử không chỉ là một vụ việc ngẫu nhiên, mà có thể là dấu hiệu của một cuộc tranh giành quyền lực trong triều đình. Nhưng điều quan trọng hơn là anh phải tìm cách giúp đỡ Thái tử, vì điều này có thể mở ra một cơ hội để Minh giành được lòng tin của Hoàng đế và Thái tử.
Minh bước lên một bước, cúi đầu nói: “Bệ hạ, thần có một ít kiến thức về y học và chất độc. Nếu bệ hạ cho phép, thần xin được tham gia hỗ trợ các ngự y trong việc giải độc cho Thái tử.”
Võ Tắc Thiên nhìn Minh một lúc lâu, ánh mắt chứa đựng sự nghi ngờ. Nhưng trước tình thế cấp bách, bà ra lệnh: “Được, ngươi hãy cùng các ngự y tìm cách cứu Thái tử. Nhưng nhớ rằng, nếu Thái tử có mệnh hệ gì, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Minh cảm thấy áp lực nặng nề nhưng không dám chần chừ. Anh tiến lại gần các ngự y, nhanh chóng quan sát và lắng nghe họ thảo luận về tình trạng của Thái tử. Sau một lúc, Minh nhận ra rằng các ngự y đang gặp khó khăn trong việc xác định loại độc được sử dụng.
Dựa trên những kiến thức y học hiện đại mà Minh đã học, anh bắt đầu kiểm tra các triệu chứng của Thái tử. Sau một hồi phân tích, anh nhận ra rằng loại độc này có nguồn gốc từ một loại cây độc mà chỉ có trong vùng núi phía bắc, và cách giải độc phải sử dụng một loại thảo dược đặc biệt.
Minh thưa với các ngự y: “Đây có thể là độc từ cây Mã Đề, một loại cây hiếm gặp ở vùng núi. Nếu đúng như vậy, thì cần dùng thảo dược từ rễ cây Bạch Hổ để giải độc.”
Một ngự y nhìn Minh với ánh mắt ngạc nhiên: “Ngươi có chắc không? Loại thảo dược này rất hiếm và khó tìm.”
Minh gật đầu quả quyết: “Thần chắc chắn. Đây là cách duy nhất có thể giải độc kịp thời.”
Võ Tắc Thiên, nghe thấy vậy, lập tức ra lệnh cho một nhóm lính đi tìm loại thảo dược đó. Minh và các ngự y tiếp tục chăm sóc Thái tử, cố gắng giữ mạng sống của anh ta cho đến khi thuốc giải đến nơi.
Sau vài giờ căng thẳng, nhóm lính trở về với thảo dược trong tay. Minh và các ngự y nhanh chóng chế biến thuốc và cho Thái tử uống. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút như kéo dài hàng giờ. Minh không rời mắt khỏi Thái tử, hy vọng rằng thuốc sẽ phát huy tác dụng.
Cuối cùng, sắc mặt của Thái tử dần dần trở lại bình thường. Anh bắt đầu thở đều hơn, và đôi môi dần dần có màu hồng trở lại. Các ngự y thở phào nhẹ nhõm, còn Minh cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được trút bỏ.
Võ Tắc Thiên đứng dậy, ánh mắt nhìn Minh với vẻ hài lòng hiếm có. “Ngươi đã cứu Thái tử. Ngươi đã chứng tỏ lòng trung thành và khả năng của mình. Ta sẽ không quên điều này.”
Minh cúi đầu, cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh biết rằng mình đã bước thêm một bước quan trọng trong việc bảo vệ bản thân trong triều đình đầy rẫy nguy hiểm này. Nhưng anh cũng hiểu rằng, việc cứu Thái tử không chỉ mang lại sự an toàn tạm thời, mà còn đặt anh vào một vị trí nhạy cảm, nơi anh sẽ bị cuốn vào những âm mưu quyền lực trong tương lai.
Sau sự kiện này, Minh được triệu đến gặp riêng Thái tử khi anh đã hồi phục. Thái tử Lý Hiển, với ánh mắt biết ơn, nói: “Ngươi đã cứu mạng ta. Ta nợ ngươi một ân tình lớn. Từ nay, ngươi sẽ là cánh tay phải của ta.”
Minh cúi đầu tạ ơn, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Anh biết rằng việc có được sự ủng hộ của Thái tử là một điều tốt, nhưng đồng thời cũng khiến anh trở thành mục tiêu của những kẻ thù trong triều đình. Minh phải thận trọng hơn bao giờ hết, vì bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến anh mất tất cả.
Khi Minh rời khỏi cung điện của Thái tử, anh nhận ra rằng cuộc sống trong triều đình Võ Tắc Thiên không chỉ là cuộc chiến sinh tồn, mà còn là cuộc đấu trí không ngừng nghỉ. Mỗi mối quan hệ, mỗi lời nói, đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Và Minh, một quan chức đến từ tương lai, phải dùng tất cả kiến thức và sự khéo léo của mình để tồn tại và tìm đường trở về thế giới của mình.