Xuyên Không Về Thời Tống Làm Chủ Kinh Doanh - Chương 3
Chương 3: Khám Phá Thị Trường và Chiến Lược Kinh Doanh
Sau những ngày đầu bỡ ngỡ và bối rối, Quang Minh quyết định rằng đã đến lúc anh phải hành động. Anh biết rằng chỉ có cách tìm hiểu thật sâu về thị trường và hiểu rõ con người thời đại này, anh mới có thể bắt đầu xây dựng lại sự nghiệp của mình. Với sự giúp đỡ từ Vương Đại Phát, anh bắt đầu những bước đi đầu tiên trong việc khám phá thị trường thời nhà Tống.
Một buổi sáng sớm, Quang Minh và Vương Đại Phát cùng nhau bước vào khu chợ lớn của Biện Kinh. Không khí ở đây lúc nào cũng sôi động, với hàng trăm gian hàng nối tiếp nhau, bày bán đủ loại hàng hóa từ khắp nơi. Tiếng người rao hàng, tiếng cười nói, và cả tiếng thương lượng vang lên không ngừng.
“Ngài có thấy chợ này lớn không?” Vương Đại Phát hỏi khi họ bước vào một con đường nhỏ giữa hai dãy gian hàng.
“Quả là rất lớn,” Quang Minh đáp. “Ở đây có đủ loại hàng hóa mà tôi có thể tưởng tượng ra.”
Vương Đại Phát cười. “Đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi. Ở Biện Kinh này, thương nhân từ khắp nơi đổ về để buôn bán. Họ mang theo những sản phẩm độc đáo từ các vùng miền, từ xa xôi như Tây Vực, hay gần gũi hơn như Giang Nam. Thị trường này không chỉ phục vụ cho người dân trong thành, mà còn là nơi cung cấp hàng hóa cho cả các vùng lân cận.”
Quang Minh gật gù, mắt vẫn không ngừng quan sát. Anh nhận ra rằng tuy hàng hóa đa dạng, nhưng cách thức buôn bán ở đây vẫn còn nhiều hạn chế. Các thương nhân phần lớn đều làm việc một cách đơn lẻ, không có sự liên kết hay chiến lược dài hạn. Họ chủ yếu dựa vào kỹ năng thương lượng và mối quan hệ cá nhân để bán hàng.
“Họ chỉ buôn bán theo kiểu tự phát, không có hệ thống quản lý hay chiến lược dài hạn,” Quang Minh lẩm bẩm, vừa suy nghĩ vừa quan sát.
“Ngài nói gì vậy?” Vương Đại Phát hỏi, không rõ anh đang nói đến điều gì.
“À, không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ về cách mà họ làm kinh doanh ở đây,” Quang Minh đáp, rồi đột nhiên hỏi. “Ông Đại Phát, ông đã buôn bán ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi đã buôn bán ở đây hơn hai mươi năm,” Vương Đại Phát nói với vẻ tự hào. “Gia đình tôi đã làm nghề này từ đời ông nội tôi, nên tôi cũng học theo. Mặc dù không phải là thương nhân lớn nhất, nhưng tôi cũng có được một mạng lưới khách hàng khá ổn định.”
“Vậy ông có nghĩ đến việc mở rộng quy mô kinh doanh không? Hay là hợp tác với các thương nhân khác để cùng phát triển?” Quang Minh hỏi, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.
Vương Đại Phát ngạc nhiên trước câu hỏi này. “Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Mỗi người có cách kinh doanh riêng, và tôi nghĩ rằng nếu mình duy trì được công việc hiện tại, đó đã là may mắn rồi. Việc hợp tác hay mở rộng quy mô có thể gặp nhiều rủi ro.”
Quang Minh mỉm cười. Đây là điều anh đã dự đoán. Ở thời đại này, hầu hết các thương nhân đều chỉ tập trung vào việc duy trì sự ổn định, mà chưa nhận ra tiềm năng to lớn từ việc hợp tác và mở rộng. Anh cảm thấy đây chính là cơ hội của mình.
“Ông có nghĩ rằng nếu chúng ta cùng hợp tác, chúng ta có thể tận dụng được những điểm mạnh của nhau, và cùng nhau phát triển mạnh mẽ hơn không?” Quang Minh thử thách ý tưởng của mình.
Vương Đại Phát im lặng một lúc, rồi cười. “Ngài thật táo bạo, công tử. Nhưng tôi không hiểu nhiều về những thứ như chiến lược hay hợp tác. Tôi chỉ là một thương nhân nhỏ, và cách của tôi là làm từng bước một, cẩn thận từng đồng xu.”
“Đôi khi cần phải dám mạo hiểm để có được thành công lớn,” Quang Minh nói, ánh mắt sáng lên. “Tôi từng gặp rất nhiều khó khăn trong công việc của mình, nhưng mỗi lần tôi quyết định mạo hiểm, tôi đều nhận lại được những kết quả ngoài mong đợi. Tôi tin rằng nếu chúng ta có thể hợp tác, chúng ta sẽ tạo ra một điều gì đó lớn lao hơn nhiều so với việc chỉ làm một mình.”
Vương Đại Phát lắc đầu, nhưng không thể phủ nhận rằng Quang Minh có lý. Anh ta cảm nhận được sự nhiệt huyết và kiến thức sâu rộng trong lời nói của Quang Minh, nhưng cũng cảm thấy lo lắng về những rủi ro mà mình có thể phải đối mặt.
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều này, công tử. Nhưng trước hết, hãy để tôi dẫn ngài đến gặp một số người bạn của tôi. Họ có thể cho ngài cái nhìn rõ hơn về thị trường ở Biện Kinh,” Vương Đại Phát nói, tỏ ý muốn thay đổi chủ đề.
Quang Minh mỉm cười, hiểu rằng không thể ép buộc ngay lập tức. Anh cần thêm thời gian để thuyết phục những người như Vương Đại Phát hiểu được tầm quan trọng của sự đổi mới và hợp tác.
Suốt cả buổi sáng, họ đến thăm nhiều cửa hàng và nhà buôn khác nhau trong thành. Quang Minh lắng nghe và quan sát, học hỏi về các loại hàng hóa, cách thức buôn bán và cách mà người dân thời này đánh giá giá trị sản phẩm. Anh nhận ra rằng có rất nhiều thứ mà anh có thể cải thiện, từ việc quảng bá sản phẩm, tối ưu hóa chuỗi cung ứng, đến việc xây dựng thương hiệu.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Quang Minh cảm thấy trong lòng mình tràn đầy ý tưởng. Anh biết rằng để thành công trong thời đại này, anh phải kết hợp kiến thức hiện đại với sự hiểu biết sâu sắc về văn hóa và con người nơi đây.
“Ông Đại Phát, hôm nay tôi đã học được rất nhiều điều từ ông và những người bạn của ông. Tôi thật sự cảm kích vì sự giúp đỡ này,” Quang Minh nói khi họ quay trở về.
“Không có gì, công tử. Tôi rất vui khi thấy ngài quan tâm đến kinh doanh và muốn học hỏi. Nếu ngài cần gì thêm, đừng ngần ngại nói với tôi,” Vương Đại Phát đáp, lòng cảm thấy ấm áp khi giúp đỡ được một người bạn mới.
Quang Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh, một kế hoạch lớn đã bắt đầu hình thành. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng với sự quyết tâm và chiến lược đúng đắn, anh tin rằng mình có thể xây dựng một đế chế thương mại hùng mạnh, không chỉ ở Biện Kinh mà còn vượt ra ngoài phạm vi thời đại này.
(Hết chương 3)