Xuyên Không Về Thời Tống Làm Chủ Kinh Doanh - Chương 5
Chương 5: Khó Khăn và Cạnh Tranh
Sau khi cửa hàng trà và thảo dược của Quang Minh mở cửa, sự thành công nhanh chóng đến với anh và Vương Đại Phát. Người dân Biện Kinh truyền tai nhau về một cửa hàng mới với không gian đẹp mắt, phong cách phục vụ chuyên nghiệp và sản phẩm chất lượng cao. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng. Nhưng Quang Minh biết rằng, thành công không đến mà không có cái giá của nó. Và đúng như anh dự đoán, những khó khăn bắt đầu xuất hiện.
Một buổi sáng, khi Quang Minh đang kiểm tra hàng hóa trong kho, một người hầu chạy vào báo tin khẩn.
“Thưa công tử, có vài người lạ mặt đến gây sự ngoài cửa hàng!” Người hầu thở hổn hển.
Quang Minh ngay lập tức rời khỏi kho, bước nhanh ra ngoài cửa hàng. Trước mắt anh là một nhóm người đang đứng trước cửa, trong đó có một người đàn ông trung niên với gương mặt dữ tợn, mặc y phục sang trọng. Ông ta đứng giữa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
“Ngươi là Lâm Quang Minh, chủ cửa hàng này phải không?” Người đàn ông trung niên cất giọng, đầy uy quyền.
“Đúng vậy, tôi là Lâm Quang Minh. Ngài có việc gì cần trao đổi sao?” Quang Minh bình tĩnh đáp, dù trong lòng anh có chút lo lắng.
Người đàn ông cười nhạt. “Ta là Trương Viễn, chủ của Trương Ký – cửa hàng thảo dược lớn nhất ở Biện Kinh này. Ta nghe nói cửa hàng mới của ngươi đang làm ăn phát đạt, nên hôm nay ta đến đây để xem thử ngươi có gì đặc biệt.”
Quang Minh thầm hiểu rằng người này không đến với thiện ý. Trương Ký là một trong những cửa hàng lớn và lâu đời nhất ở Biện Kinh, và sự xuất hiện của một đối thủ mới như anh chắc chắn đã khiến họ chú ý.
“Rất hân hạnh được ngài ghé thăm. Nếu ngài muốn, tôi sẽ mời ngài vào trong và giới thiệu sản phẩm của chúng tôi,” Quang Minh nói với vẻ lịch sự.
Nhưng Trương Viễn không có vẻ gì là muốn vào trong. Ông ta bước đến gần Quang Minh, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi nghĩ rằng chỉ với một cửa hàng nhỏ bé như thế này, ngươi có thể cạnh tranh với Trương Ký của ta sao? Ngươi đang mơ mộng quá nhiều rồi.”
Quang Minh biết rằng đây là lúc để chứng tỏ bản lĩnh của mình. Anh giữ vững lập trường, trả lời một cách điềm đạm. “Ngài Trương, tôi chỉ là một thương nhân nhỏ bé, và tôi không có ý định gây thù địch với ai. Tôi chỉ muốn cung cấp sản phẩm chất lượng và phục vụ khách hàng tốt nhất có thể. Thị trường rộng lớn, ai cũng có cơ hội.”
“Thị trường có rộng lớn đến đâu cũng không đủ chỗ cho những kẻ non nớt như ngươi,” Trương Viễn nói với giọng đe dọa. “Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ, trước khi gặp phải những rắc rối không đáng có.”
Dứt lời, ông ta quay lưng bước đi, không quên ném lại một cái nhìn sắc lạnh. Quang Minh đứng yên, nhìn theo bóng dáng Trương Viễn khuất dần trong đám đông. Anh biết rằng lời đe dọa này không phải chỉ là hư ngôn, và từ nay, anh phải chuẩn bị tinh thần đối phó với những khó khăn lớn hơn.
Ngày hôm sau, những rắc rối bắt đầu xảy ra. Một vài lô hàng thảo dược của Quang Minh bị chặn lại trên đường vận chuyển, không rõ lý do. Khi điều tra, anh phát hiện ra rằng những người vận chuyển đã bị hối lộ để trì hoãn hoặc làm hỏng hàng hóa. Không những thế, một số khách hàng lớn cũng đột ngột ngừng hợp tác mà không có lý do rõ ràng.
Vương Đại Phát, khi nghe tin, liền chạy đến gặp Quang Minh với vẻ lo lắng. “Công tử, tôi nghe nói rằng Trương Viễn đang sử dụng mọi thủ đoạn để gây khó dễ cho chúng ta. Ông ta có thế lực lớn trong thành, và việc chúng ta bị hãm hại là điều không thể tránh khỏi.”
Quang Minh gật đầu, lòng nặng trĩu. “Tôi cũng đoán trước được điều này. Nhưng chúng ta không thể ngồi yên để họ chèn ép như vậy. Chúng ta cần tìm cách đối phó.”
“Nhưng làm sao đối phó được với thế lực lớn như Trương Ký? Họ có tiền bạc, quyền lực và mối quan hệ rộng rãi,” Vương Đại Phát nói, giọng đầy lo lắng.
Quang Minh trầm ngâm một lúc, rồi nói với giọng quyết tâm: “Chúng ta không thể đối đầu trực diện với họ. Nhưng chúng ta có thể dùng sự sáng tạo và kiên nhẫn để vượt qua. Tôi có một kế hoạch.”
“Ngài có kế hoạch gì?” Vương Đại Phát hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Trước hết, chúng ta cần tăng cường mối quan hệ với các nhà cung cấp và khách hàng. Chúng ta phải chứng tỏ rằng chúng ta là người đáng tin cậy và sẵn sàng hỗ trợ họ mọi lúc, mọi nơi. Điều này sẽ giúp chúng ta giữ vững niềm tin của họ, ngay cả khi Trương Viễn cố gắng phá hoại,” Quang Minh giải thích.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ tập trung vào chất lượng và trải nghiệm khách hàng. Chúng ta cần làm cho khách hàng cảm thấy rằng họ đang nhận được nhiều hơn so với số tiền họ bỏ ra. Điều này không chỉ giữ chân khách hàng mà còn tạo ra sự khác biệt so với đối thủ.”
Vương Đại Phát gật gù, thấy kế hoạch của Quang Minh có cơ sở. “Nhưng chúng ta vẫn cần đối phó với những thủ đoạn bẩn thỉu của Trương Viễn. Ngài có ý gì cho việc này không?”
Quang Minh mỉm cười. “Đúng vậy, chúng ta không thể ngăn cản hoàn toàn những hành động của ông ta, nhưng chúng ta có thể khiến cho việc đó trở nên không hiệu quả. Tôi sẽ thuê thêm người để bảo vệ các chuyến hàng và đảm bảo rằng chúng ta không bị gián đoạn trong việc cung cấp sản phẩm. Và nếu cần, chúng ta sẽ tìm cách tiếp cận chính quyền để nhận được sự bảo vệ.”
Vương Đại Phát nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. “Ngài thật sự có kế hoạch rất chi tiết. Tôi sẽ cùng ngài thực hiện những điều này.”
Thế là, cả Quang Minh và Vương Đại Phát bắt tay vào việc triển khai kế hoạch. Họ gặp gỡ từng nhà cung cấp, từng khách hàng, thậm chí là những người vận chuyển, để đảm bảo rằng mọi người đều hiểu rõ về sự cam kết và chất lượng của cửa hàng. Đồng thời, họ tăng cường sự hiện diện tại chợ, tiếp tục thu hút khách hàng bằng các buổi thưởng trà miễn phí và dịch vụ tư vấn thảo dược.
Dù những khó khăn vẫn còn đó, nhưng với sự kiên trì và chiến lược khôn khéo, Quang Minh dần dần vượt qua những trở ngại. Khách hàng bắt đầu tin tưởng vào sự chuyên nghiệp và chất lượng mà cửa hàng của anh mang lại, và họ không dễ bị ảnh hưởng bởi những lời đe dọa hay chiêu trò từ đối thủ.
Trương Viễn, nhận ra rằng những thủ đoạn của mình không mang lại kết quả như mong đợi, bắt đầu cảm thấy tức giận và thất vọng. Ông ta không ngờ rằng một thương nhân mới vào nghề như Quang Minh lại có thể đứng vững trước sức ép từ một người lão luyện như ông.
Nhưng Quang Minh biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Anh hiểu rõ rằng để thật sự chiếm lĩnh thị trường, anh phải tiếp tục đổi mới và không ngừng hoàn thiện. Và trên hết, anh phải luôn sẵn sàng đối phó với những thử thách mới, bởi con đường kinh doanh chưa bao giờ là dễ dàng.
(Hết chương 5)