Y Học Thời Gian Hành Trình về La Mã - Chương 2
Chương 2: Chốn Lạ Lẫm
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán cây, đổ bóng xuống các bức tường đá của thành phố Roma. Alex thức dậy với cảm giác mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh bước ra khỏi chỗ nghỉ ngơi, cảm nhận không khí ẩm ướt của buổi sớm mai. Aurelia đã đợi sẵn bên ngoài.
“Chào buổi sáng, bác sĩ!” cô nói, nụ cười tươi tắn làm ấm lòng Alex. “Hôm nay chúng ta sẽ đến trại quân để chuẩn bị cho trận chiến.”
“Chào buổi sáng, Aurelia,” Alex đáp, vẫn còn chút bối rối về việc mình đang ở đây. “Tôi khá lo lắng về việc phải điều trị cho nhiều người lính bị thương.”
“Đừng lo lắng quá. Chúng ta có nhiều việc để làm, và những người lính cần chúng ta,” Aurelia khích lệ. “Họ tin tưởng vào khả năng của bạn.”
Alex hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào công việc phía trước. Họ cùng nhau đi qua những con đường đông đúc, nơi người dân đang bận rộn với cuộc sống hàng ngày. Những chiếc xe ngựa lăn bánh, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Khi họ đến trại quân, khung cảnh hiện ra khiến Alex choáng ngợp. Những người lính tập trung, chuẩn bị cho trận chiến, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt đầy quyết tâm. Tuy nhiên, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ đó, Alex thấy rõ sự lo âu trong đôi mắt của họ.
“Alex! Aurelia!” Giọng tướng Julius vang lên, gọi họ lại. “Rất vui khi thấy các bạn. Chúng ta có nhiều việc phải làm.”
“Tướng Julius, tôi cảm thấy áp lực quá,” Alex nói. “Tôi chỉ là một bác sĩ, không phải một chiến binh.”
“Tất cả đều cần nhau trong thời khắc này,” Julius khẳng định. “Hãy cho họ thấy rằng bạn có thể cứu sống. Mỗi mạng sống đều quý giá.”
Aurelia nhìn Alex, ánh mắt đầy khích lệ. “Bạn có thể làm được, Alex. Hãy nhớ những gì bạn đã học.”
Họ bắt đầu công việc ngay lập tức. Alex và Aurelia di chuyển giữa các túp lều, giúp đỡ những người lính bị thương. Một số người đang bị sốt, trong khi những người khác có vết thương chảy máu. Alex bắt đầu áp dụng các phương pháp y học hiện đại mà mình đã học, sử dụng thuốc giảm đau và băng bó vết thương bằng băng sạch.
“Cảm ơn ngươi, bác sĩ,” một người lính nói, ánh mắt đầy biết ơn khi Alex băng bó tay anh ta. “Ngươi đã cứu sống ta.”
“Đừng nói vậy,” Alex đáp, mỉm cười. “Đây chỉ là công việc của tôi.”
Công việc diễn ra liên tục. Alex dần dần quen với không khí căng thẳng, nhưng mỗi vết thương đều khiến trái tim anh đau nhói. Anh nhớ lại những điều mà mình từng học, nhưng cũng nhận ra rằng tình thế ở đây khác xa so với mọi thứ anh đã biết.
“Ngươi có cần giúp không?” Aurelia hỏi, đưa cho Alex một bình thuốc.
“Tôi nghĩ mình ổn,” Alex trả lời, nhưng ánh mắt anh đã nói lên điều ngược lại. “Chỉ là… tôi chưa bao giờ phải đối mặt với nhiều nỗi đau như thế này.”
“Đó là lý do chúng ta ở đây,” Aurelia nói, tay đặt lên vai Alex. “Để giúp đỡ và mang lại hy vọng.”
Sau nhiều giờ làm việc, khi ánh mặt trời dần lặn, Alex cảm thấy kiệt sức nhưng cũng tràn đầy niềm tin. Cuối cùng, khi trại quân đã yên tĩnh hơn, tướng Julius lại gọi họ lại.
“Có tin xấu,” ông nói, vẻ nghiêm nghị. “Kẻ thù đang chuẩn bị tấn công vào sáng mai. Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống.”
“Nhưng nếu có thương vong, chúng ta sẽ…” Alex ngập ngừng.
“Tôi biết, bác sĩ,” Julius ngắt lời. “Đó là lý do tại sao tôi muốn bạn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hãy thu thập mọi thứ cần thiết cho việc chữa trị.”
“Vâng, tôi sẽ làm,” Alex gật đầu, lòng nặng trĩu.
Aurelia đứng bên cạnh, khích lệ. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể. Đừng quên, sức mạnh của chúng ta nằm ở sự đoàn kết.”
Đêm đến, tiếng ồn ào của trại quân bắt đầu lắng xuống. Alex ngồi bên ngọn lửa, suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra. Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong tâm trí anh. Liệu anh có thể cứu sống được bao nhiêu người? Những vết thương và nỗi đau đang chờ đợi phía trước sẽ ra sao?
“Alex,” Aurelia ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt dịu dàng. “Bạn đang nghĩ gì?”
“Tôi đang lo lắng,” Alex thẳng thắn. “Tôi không biết mình có thể làm gì nếu mọi thứ trở nên tồi tệ.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau. Bạn không đơn độc,” Aurelia nói, giọng tràn đầy sự an ủi. “Hãy nhớ rằng, tình yêu và lòng dũng cảm có thể làm nên điều kỳ diệu.”
Alex nhìn vào mắt Aurelia, cảm nhận được sự ấm áp từ cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng mình không chỉ có trách nhiệm với những người lính mà còn với chính bản thân mình và cả những người xung quanh. Anh quyết định sẽ không lùi bước.
“Cảm ơn, Aurelia,” anh nói, một nụ cười nhẹ xuất hiện. “Chúng ta sẽ vượt qua.”
Khi đêm dần tàn, và ánh sao lấp lánh trên bầu trời, Alex biết rằng cuộc hành trình của mình ở Roma vẫn còn nhiều điều chờ đợi. Những thử thách và trận chiến phía trước sẽ định hình cuộc sống của anh mãi mãi.