Y Học Thời Gian Hành Trình về La Mã - Chương 3
Chương 3: Bác Sĩ Của Quân Đội
Sáng hôm sau, không khí trong trại quân nặng nề. Các lính tráng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, nhưng không ai có thể giấu được sự lo lắng trên gương mặt họ. Alex đứng giữa đám đông, lòng dạ bối rối. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ tham gia vào một cuộc chiến cổ đại, nhưng giờ đây, anh chính là bác sĩ của những người lính này.
“Tướng Julius!” một người lính hô lớn khi thấy vị tướng đang đi về phía họ. “Chúng ta đã sẵn sàng chưa?”
“Tôi muốn mọi người chuẩn bị tinh thần. Kẻ thù đã tiến gần đến biên giới,” Julius nói, giọng điệu mạnh mẽ nhưng cũng mang chút lo lắng. “Bác sĩ Harper sẽ cùng chúng ta ra trận. Ngài ấy sẽ phụ trách việc chăm sóc y tế.”
Alex cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình. Anh hít một hơi thật sâu, gật đầu, và cố gắng giữ vững sự tự tin.
“Chúng ta cần một kế hoạch cho những trường hợp khẩn cấp,” Alex nói, giọng anh mạnh mẽ hơn. “Tôi sẽ cần một nơi để chăm sóc những người bị thương ngay tại chiến trường. Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, nhiều người sẽ không sống sót.”
“Tôi sẽ bố trí một khu vực tạm thời,” Aurelia nói, mắt sáng lên với sự quyết tâm. “Chúng ta có thể dùng các tấm vải và những chiếc thùng gỗ để tạo thành nơi chữa trị.”
“Tốt lắm. Chúng ta không thể lãng phí thời gian,” Alex đáp, cảm thấy sự đồng lòng dần dần xuất hiện giữa các lính tráng.
Khi mặt trời lên cao, Alex và Aurelia bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến. Họ thu thập các dụng cụ y tế, thuốc men, và băng băng. Những người lính giúp đỡ họ, sự khẩn trương hiện rõ trên từng nét mặt. Không khí trở nên căng thẳng, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
“Bác sĩ, nếu có thương vong, bạn sẽ làm gì?” một người lính hỏi, giọng lạc đi.
“Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể,” Alex trả lời, cố gắng giữ vững tinh thần. “Chúng ta cần bình tĩnh và tập trung.”
Aurelia đứng bên cạnh, tay nắm chặt một bó băng. “Chúng ta sẽ cứu chữa. Hãy tin vào điều đó.”
Khi trận chiến bắt đầu, tiếng ầm ĩ vang vọng khắp nơi. Tiếng kêu gọi của lính, tiếng gươm va chạm, và tiếng gầm rú của chiến mã tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Alex và Aurelia đã sẵn sàng, họ thiết lập một khu vực chữa trị bên lề chiến trường, nhưng không ai có thể chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra.
“Chúng ta không thể ngồi đây chờ đợi!” Aurelia nói, nhìn ra phía chiến trường. “Có quá nhiều người đang cần giúp đỡ!”
Alex gật đầu. “Được rồi. Chúng ta sẽ ra ngoài và tìm những người bị thương.”
Họ cùng nhau lao ra giữa cuộc chiến, giúp đỡ những người lính đang nằm rải rác. Alex cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim khi chứng kiến sự hy sinh của những người chiến đấu vì quê hương.
Một người lính trẻ tuổi nằm dưới đất, tay anh ta bị thương nặng. Alex chạy tới, cúi xuống bên cạnh. “Tôi ở đây. Hãy bình tĩnh.”
“Bác sĩ, tôi… tôi không thể cử động,” anh lính thều thào.
“Đừng lo. Tôi sẽ giúp anh,” Alex nói, cảm nhận sự hồi hộp dâng trào trong lòng. Anh làm việc nhanh chóng, băng bó vết thương và động viên người lính.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc,” Alex nói, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Khi ngày dần tàn, khung cảnh trở nên u ám hơn. Tiếng chiến tranh lắng dần, nhưng Alex vẫn làm việc không ngừng. Mỗi người lính được cứu sống mang lại cho anh một chút sức mạnh, nhưng cũng không thể che giấu sự thật: số thương vong đang tăng lên.
“Tôi cần thêm băng và thuốc!” Alex hét lên, trong khi Aurelia không ngừng chạy tới chạy lui.
“Đây! Tôi có băng!” Aurelia đưa cho anh một bó băng, ánh mắt cô đầy quyết tâm.
“Hãy giữ vững! Chúng ta cần phải tiếp tục,” Alex nói, giọng vừa mạnh mẽ vừa kiên định.
Cuối cùng, khi ánh đèn lửa cháy sáng lên giữa màn đêm, Alex nhìn thấy một hình ảnh khiến lòng anh đau nhói: một người lính đã ngã xuống, không còn động đậy. Anh cúi xuống, đặt tay lên vai người lính.
“Xin lỗi,” anh thì thầm, lòng nặng trĩu.
Đến nửa đêm, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc. Dù quân đội đã chiến thắng, nhưng cái giá phải trả là quá đắt. Nhiều lính đã hy sinh, và Alex cảm thấy nỗi đau lan tỏa trong từng tế bào cơ thể.
“Tướng Julius!” Aurelia gọi, khi thấy tướng bước về phía họ, gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định.
“Chúng ta đã chiến thắng,” Julius thông báo. “Nhưng có quá nhiều thương vong.”
“Tôi biết. Tôi đã thấy,” Alex nói, giọng anh lạc đi. “Chúng ta cần phải làm gì đó để giúp những người còn lại.”
“Tôi sẽ để bạn và Aurelia phụ trách việc chăm sóc y tế. Các bạn đã làm rất tốt,” Julius khẳng định. “Cảm ơn vì đã đứng vững trong thời khắc khó khăn này.”
“Chúng ta sẽ làm hết sức mình,” Aurelia nói, ánh mắt kiên định.
Khi tảng sáng dần lên, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, Alex nhận ra rằng cuộc sống vẫn tiếp tục. Dù vết thương lòng và thể xác còn đó, nhưng anh biết rằng việc cứu chữa cho những người lính sẽ là nhiệm vụ của mình.
“Tình yêu và lòng dũng cảm,” Alex thì thầm, nhớ lại lời Aurelia. “Đó là điều duy nhất có thể mang lại hy vọng giữa những ngày tăm tối.”