Y Học và Chiến Tranh Hành Trình của Eirik - Chương 2
Chương 2: Cuộc chạm trán đầu tiên
Ánh sáng của mặt trời xuyên qua các khe hở trong lều, đánh thức Eirik dậy sau một giấc ngủ ngắn. Anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng quyết tâm trở lại làm việc ngay. Khi bước ra khỏi lều, không khí lạnh thấu xương làm anh tỉnh táo hơn. Những chiến binh đã tụ tập quanh ngọn lửa lớn, nói cười và ăn sáng.
Bjorn nhận ra Eirik và bước lại gần. “Sáng nay sẽ có một trận đánh nhỏ,” anh ta nói. “Chúng ta phải bảo vệ làng khỏi những kẻ xâm lược. Ngươi có thể theo ta không?”
“Trận đánh?” Eirik hỏi, lòng chợt nặng nề. “Tôi không phải là chiến binh. Tôi không thể tham gia vào cuộc chiến.”
“Ngươi sẽ không chiến đấu,” Bjorn khẳng định. “Nhưng ngươi sẽ là người cứu chữa. Đến giờ rồi.” Anh ta vỗ vai Eirik, kéo anh đi về phía những người lính đang chuẩn bị.
Trận đánh diễn ra gần bờ biển, nơi những chiếc thuyền chiến của kẻ thù đang tiến đến. Eirik có thể nghe thấy tiếng la hét và tiếng vũ khí va chạm. Tim anh đập mạnh, sự hồi hộp lấn át nỗi sợ hãi. Bjorn dẫn Eirik đến một vị trí gần chiến trường, nơi các chiến binh đã tập trung.
“Nhìn kìa!” Ulf chỉ tay về phía trước. “Đối thủ đến rồi!”
Eirik nhìn thấy những bóng dáng lớn lao, các chiến binh đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng. Một cảm giác bồn chồn dâng lên trong lòng anh. “Tôi không muốn chứng kiến cảnh này,” Eirik nói, nhưng Bjorn đã quay lưng, hướng về phía trận chiến.
“Ngươi không có sự lựa chọn. Hãy sẵn sàng.” Bjorn nói, rồi anh chạy về phía chiến trường.
Eirik nuốt nước bọt, cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Anh đứng im, nhìn những chiến binh Viking lao vào trận chiến, tiếng vũ khí va chạm vang lên, xen lẫn tiếng la hét của những người lính. Họ chiến đấu như thể cuộc sống của mình phụ thuộc vào điều đó.
“Giúp tôi!” Một giọng nói đau đớn vang lên giữa tiếng ồn ào. Eirik quay lại và thấy một chiến binh trẻ tuổi, mặt tái nhợt, ngã xuống đất với một vết thương sâu ở chân.
Eirik chạy đến bên cạnh, lòng đầy lo lắng. “Ngươi làm gì vậy?” anh hỏi, quỳ xuống bên cạnh chiến binh. “Phải giữ yên vị trí!”
“Bỏ tôi đi, hãy cứu người khác!” chiến binh trả lời, giọng đau đớn. “Họ cần ngươi!”
“Không, tôi sẽ giúp ngươi,” Eirik nói, lấy ra bộ dụng cụ y tế của mình. “Giữ chặt lại!”
Anh bắt đầu sơ cứu, nhưng ánh mắt của các chiến binh xung quanh khiến anh không khỏi lo lắng. Họ đang chiến đấu, trong khi anh lại ở đây, loay hoay với một người bị thương.
“Cứu hắn đi!” Ulf hét lên từ phía xa, nhưng Eirik chỉ có thể tập trung vào người lính trẻ.
“Ngươi sẽ ổn thôi,” Eirik trấn an. “Tôi sẽ băng bó cho ngươi.”
Vết thương lớn, máu chảy ra nhiều. Eirik cảm thấy mồ hôi rịn trên trán. “Hãy thở sâu,” anh nói, cố gắng làm cho người lính bình tĩnh lại.
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, một chiến binh đối thủ lao tới. Eirik đứng dậy, hoảng loạn, nhưng Bjorn đã kịp thời xuất hiện, chặn lại kẻ thù và hất văng hắn sang một bên.
“Tiếp tục!” Bjorn hét lên, ánh mắt đầy quyết tâm. “Ngươi phải giúp người này!”
Eirik quay lại, tim đập thình thịch. “Tôi cần nước và băng!” anh kêu lên. Ulf lập tức chạy đi tìm. Trong khi đó, Eirik làm hết sức mình để cầm máu cho chiến binh.
“Cố gắng lên, bạn!” Eirik động viên, cảm thấy sự sống dần rời xa người lính. “Chúng ta sẽ vượt qua được!”
Vào lúc này, cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn. Tiếng hò reo và tiếng vũ khí vang lên. Eirik có thể cảm nhận được không khí căng thẳng. Anh làm việc một cách vội vàng, tim đập mạnh.
Cuối cùng, Ulf quay trở lại, mang theo nước và băng. “Tôi có đây!” anh hét lên, và ném các vật dụng cho Eirik.
“Cảm ơn!” Eirik nói, nhanh chóng sử dụng băng để băng bó cho vết thương. “Ngươi sẽ sống,” anh nói với người lính, giọng đầy quyết tâm. “Hãy chiến đấu một chút nữa.”
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và Eirik nhận thấy nhiều người lính khác đang bị thương. “Tôi cần mọi người giúp đỡ!” anh kêu lên. “Cần phải có thêm người hỗ trợ!”
Bjorn đã quay lại, máu trên tay. “Cần gì?” anh ta hỏi, thở hổn hển.
“Chúng ta cần thiết lập một điểm cứu thương!” Eirik nói, chỉ tay về phía một gốc cây lớn gần đó. “Tôi không thể làm một mình!”
“Được rồi!” Bjorn gật đầu. “Ulf, đi gọi các chiến binh khác đến đây!”
Ulf vội vàng chạy đi, trong khi Bjorn ở lại hỗ trợ Eirik. Họ bắt đầu di chuyển những người bị thương tới gốc cây, nơi Eirik có thể chăm sóc cho họ tốt hơn.
Dần dần, cuộc chiến đã dừng lại. Những chiến binh còn sống sót trở về, những tiếng la hét đã giảm bớt. Eirik cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nhiều người đã được đưa đến để anh chăm sóc.
“Ngươi đã làm tốt lắm, Eirik,” Bjorn nói, nhìn vào mắt anh với sự tôn trọng. “Ngươi đã cứu được nhiều mạng sống.”
Eirik gật đầu, nhưng trong lòng anh cảm thấy nỗi ám ảnh từ cuộc chiến vẫn còn đè nặng. “Tôi không thể chấp nhận sự tàn bạo này,” anh thì thầm, nhìn những người bị thương. “Đã đến lúc chúng ta phải thay đổi cách nhìn nhận về cái chết.”
Bjorn đứng lặng, đôi mắt anh sáng lên một cách bất ngờ. “Có thể ngươi đang nói đúng. Nhưng để thay đổi được điều đó, cần thời gian.”
Eirik gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ ở đây để giúp họ. Không chỉ chữa bệnh, mà còn để tìm ra cách để làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn.”
Cuộc chạm trán đầu tiên đã mở ra một cánh cửa mới, và Eirik biết rằng mình đã chọn con đường đầy gian nan, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.