Y Học và Chiến Tranh Hành Trình của Eirik - Chương 4
Chương 4: Bất đồng ý kiến
Ngày hôm sau, không khí trong làng trở nên căng thẳng. Các chiến binh Viking tụ tập bên bếp lửa, thảo luận sôi nổi về những vấn đề liên quan đến cuộc chiến với kẻ thù. Eirik đứng bên cạnh Bjorn, cảm nhận được sự lo lắng đang lan tỏa.
“Bọn chúng đang chuẩn bị tấn công lần nữa,” Bjorn nói với giọng nghiêm túc. “Chúng ta cần phải sẵn sàng.”
Eirik nghe thấy những lời đó, nhưng điều anh lo lắng hơn là tình trạng sức khỏe của những chiến binh. “Bjorn, nếu chúng ta không chăm sóc cho những người bị thương, họ sẽ không thể chiến đấu được,” Eirik lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đừng lo lắng về điều đó,” Bjorn đáp, ánh mắt lấp lánh sự kiên quyết. “Chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để đối phó.”
Eirik cảm thấy sự bức xúc trong lòng. “Nhưng việc chữa trị cho những người bị thương là quan trọng hơn cả,” anh nói. “Nếu họ không được chăm sóc, chúng ta sẽ mất nhiều hơn là chỉ những trận chiến.”
Một tiếng cười khinh bỉ vang lên từ nhóm chiến binh. “Ngươi nghĩ mình là ai, bác sĩ?” Một người trong số họ hỏi, ánh mắt đầy thách thức. “Chúng ta là những chiến binh, không phải là những kẻ yếu đuối.”
“Chúng ta không thể yếu đuối,” một người khác bổ sung. “Sự sống và cái chết là phần của cuộc chiến.”
Eirik hít một hơi thật sâu. “Tôi không nói rằng các bạn yếu đuối,” anh nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Tôi chỉ muốn các bạn hiểu rằng, để trở thành một chiến binh thực sự, các bạn cần phải chăm sóc sức khỏe của mình.”
Bjorn nhìn Eirik, có vẻ như anh đang tìm cách để hòa giải. “Ngươi không hiểu được những gì mà chúng ta trải qua,” anh nói. “Cuộc sống này không chỉ có sự sống và cái chết. Chúng ta sống và chết vì những điều lớn lao hơn.”
Eirik cảm thấy nỗi thất vọng dâng lên trong lòng. “Tôi muốn giúp các bạn,” anh nói, ánh mắt quyết tâm. “Nhưng tôi cần sự đồng thuận từ các bạn.”
“Có gì cần phải đồng thuận?” người chiến binh vừa rồi lại lên tiếng. “Ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai! Ngươi không có quyền thay đổi cách sống của chúng ta.”
“Đúng vậy,” một chiến binh khác thêm vào. “Hãy quay về với những gì ngươi biết đi.”
Eirik cảm thấy mình như bị dồn vào một góc. Anh nhìn xung quanh, thấy những ánh mắt chỉ trích và những cái lắc đầu. “Tôi chỉ muốn các bạn sống sót!” anh kêu lên. “Hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh điều đó!”
Bjorn bước lên một bước, đặt tay lên vai Eirik. “Mọi người, hãy lắng nghe Eirik. Anh ấy đã giúp đỡ nhiều người, và chúng ta cần anh ấy.”
Những chiến binh im lặng, nhưng không ai lên tiếng. Eirik thấy mình như một kẻ đơn độc giữa đám đông. “Tôi không muốn thay đổi văn hóa của các bạn,” anh nói, giọng thấp. “Tôi chỉ muốn làm cho nó tốt hơn.”
Cuộc tranh luận diễn ra khá lâu. Các chiến binh bày tỏ quan điểm của mình về sự tàn bạo, về cái chết, và những cách mà họ nhìn nhận sự sống. Eirik cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng, nhưng cũng nhận ra rằng những người này không phải là kẻ thù của mình; họ chỉ đang bảo vệ những giá trị mà họ tin tưởng.
“Có thể ngươi đúng,” Bjorn nói, cuối cùng lên tiếng. “Nhưng chúng ta cũng phải tôn trọng những gì đã có. Chúng ta không thể thay đổi mọi thứ ngay lập tức.”
“Đúng vậy,” một chiến binh khác đồng tình. “Chúng ta sẽ nghe những gì ngươi nói, nhưng hãy nhớ rằng truyền thống không dễ gì thay đổi.”
Eirik gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. “Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ chứng minh cho các bạn thấy rằng sự sống là điều quý giá.”
Bjorn nhìn Eirik với ánh mắt tôn trọng hơn. “Tốt. Hãy làm việc cùng nhau. Có thể chúng ta sẽ tìm ra một con đường chung.”
Khi cuộc họp kết thúc, Eirik cảm thấy nặng lòng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Anh đã không thể thay đổi suy nghĩ của họ ngay lập tức, nhưng ít nhất họ đã bắt đầu lắng nghe. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều gian nan, nhưng nếu có Bjorn bên cạnh, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Trong những ngày tiếp theo, Eirik và Bjorn làm việc cùng nhau để chăm sóc cho những người bị thương. Eirik hướng dẫn Bjorn và các chiến binh cách chăm sóc vết thương, cách nhận biết triệu chứng nhiễm trùng, và cách phòng ngừa để giữ sức khỏe.
Mỗi ngày trôi qua, Eirik cảm thấy mình dần trở thành một phần của ngôi làng này. Sự hiểu biết và lòng tôn trọng giữa anh và các chiến binh ngày càng tăng lên. Họ bắt đầu thấy giá trị của việc chăm sóc sức khỏe, và Eirik cũng nhận ra rằng sức mạnh không chỉ đến từ vũ khí, mà còn từ lòng nhân ái.
Eirik biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc. Những bất đồng ý kiến vẫn còn, nhưng ít nhất giờ đây, anh có một đồng minh bên cạnh. Và với sự quyết tâm và tình bạn mới này, anh hy vọng có thể mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho cả hai thế giới.