Yêu Người Khác Quốc Gia - Chương 2
Chương 2: Rào Cản Ngôn Ngữ và Văn Hóa
Ngày hôm sau, Minh đón Anna ở khách sạn để đưa cô đi tham quan khu phố cổ Hà Nội. Cả hai đều cảm thấy háo hức và mong chờ. Minh cố gắng giải thích mọi thứ bằng tiếng Anh, trong khi Anna chăm chú lắng nghe, đôi khi lúng túng với những từ ngữ mà cô chưa hiểu.
Minh: “Đây là Hồ Gươm, nơi… rất nổi tiếng ở Hà Nội. Có… truyền thuyết về thanh gươm của vua Lê Lợi.”
Anna: (chú ý) “Sword? King Le Loi?”
Minh gật đầu, cố gắng diễn đạt.
Minh: “Yes, the sword… magical. It was given… by a turtle god. After the war, the king… returned the sword… to the lake.”
Anna mỉm cười, tỏ vẻ thích thú.
Anna: “Oh, that’s… interesting! So, there is… a turtle god?”
Minh cười gật đầu.
Minh: “Yes, and sometimes… people see… the turtle in the lake.”
Anna cười lớn, thích thú với câu chuyện kỳ bí.
Anna: “I hope… to see it too!”
Cả hai tiếp tục đi bộ dọc theo khu phố cổ. Minh chỉ cho Anna những con phố nhỏ đông đúc với các cửa hàng truyền thống. Họ dừng lại trước một quầy hàng bán bánh mì.
Minh: “This is… ‘bánh mì’. Very popular… in Vietnam. You should… try it.”
Anna gật đầu, mắt sáng lên.
Anna: “Yes, I would love to!”
Minh mua hai chiếc bánh mì và đưa cho Anna một chiếc. Cô cắn một miếng và tròn mắt.
Anna: “Wow! Delicious! So many flavors!”
Minh cười hài lòng.
Minh: “I’m glad… you like it.”
Khi buổi chiều đến, Minh quyết định đưa Anna về nhà để gặp gia đình. Anna hơi lo lắng nhưng cũng muốn tìm hiểu thêm về văn hóa Việt Nam. Khi họ bước vào nhà, mẹ của Minh đã chuẩn bị một bữa cơm gia đình truyền thống.
Mẹ Minh: (nhìn Anna với vẻ không chắc chắn) “Minh, đây là… bạn con?”
Minh: (gật đầu) “Vâng, mẹ ạ. Đây là Anna, bạn con… từ Nga.”
Mẹ Minh cẩn trọng quan sát Anna, người đang mỉm cười thân thiện.
Mẹ Minh: (hơi ngập ngừng) “Chào cháu, mời cháu vào nhà.”
Anna cố gắng chào bằng tiếng Việt, mặc dù giọng còn lơ lớ.
Anna: “Chào… cô.”
Minh mỉm cười động viên, trong khi Anna cố gắng làm quen với không khí gia đình. Khi bữa ăn bắt đầu, mẹ Minh dọn ra món canh chua, món mà bà rất tự hào.
Mẹ Minh: “Cháu ăn thử… món canh chua này đi, đặc sản miền Nam đó.”
Anna nhìn bát canh, mùi thơm nồng của các loại gia vị bay lên làm cô hơi do dự. Cô cố gắng nếm thử một thìa, nhưng không thể nuốt hết vì vị chua quá gắt so với khẩu vị của cô. Cô cười lúng túng.
Anna: “Oh… sorry, it’s… very strong for me.”
Mẹ Minh nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Mẹ Minh: “À… không sao. Có lẽ… cháu không quen.”
Minh nhận ra không khí đang trở nên căng thẳng, anh vội lên tiếng.
Minh: “Mẹ, Anna mới đến Việt Nam… chưa quen ẩm thực của mình. Cô ấy cần thời gian.”
Mẹ Minh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Anna cảm thấy mình đã vô tình làm mất lòng mẹ Minh và lo lắng rằng có lẽ cô không thể hòa nhập với gia đình anh.
Sau bữa ăn, Minh đưa Anna ra vườn nói chuyện riêng. Anna cúi đầu, giọng buồn bã.
Anna: “I think… I made a bad impression. Your mother… she doesn’t like me.”
Minh lắc đầu, đặt tay lên vai Anna.
Minh: “No, Anna. It’s just… different culture. My mom… needs time too. She is… worried.”
Anna thở dài, lo lắng.
Anna: “I understand… But I don’t want… to be a problem.”
Minh nắm chặt tay Anna, nhìn thẳng vào mắt cô.
Minh: “You are not… a problem. We will… find a way. Together.”
Anna mỉm cười nhẹ nhõm, cảm nhận được sự chân thành từ Minh. Cô quyết định sẽ cố gắng hơn để hiểu và hòa nhập với văn hóa của anh.
Cuộc trò chuyện đó giúp họ hiểu rõ hơn về những thử thách phía trước. Họ biết rằng để giữ gìn tình yêu này, họ cần vượt qua những khó khăn và học cách chấp nhận sự khác biệt