Yêu Người Khác Quốc Gia - Chương 3
Chương 3: Những Khác Biệt Sâu Kín
Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc, Anna và Minh quyết định dành nhiều thời gian hơn bên nhau để hiểu thêm về những khác biệt giữa hai nền văn hóa. Nhưng khi tình yêu ngày càng sâu đậm, họ cũng bắt đầu nhận ra những khác biệt lớn giữa cách nhìn nhận cuộc sống và tương lai.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi tại công viên ven hồ Tây, Minh bắt đầu chia sẻ những suy nghĩ của mình về tương lai.
Minh: (nhìn xa xăm) “Anna, tôi nghĩ… về tương lai… tôi muốn sống gần gia đình mình. Tôi muốn duy trì… những giá trị truyền thống của gia đình Việt Nam.”
Anna hơi bất ngờ trước lời nói của Minh. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đăm chiêu.
Anna: “Gần gia đình? Ý bạn là… sống cùng gia đình bạn?”
Minh: (gật đầu) “Vâng. Ở Việt Nam, chúng tôi thường sống cùng gia đình… nhiều thế hệ. Tôi muốn chăm sóc bố mẹ… và tiếp tục truyền thống.”
Anna cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời.
Anna: “Minh, tôi hiểu… văn hóa của bạn quan trọng. Nhưng ở Nga… chúng tôi thường… sống tự lập hơn. Tôi không chắc mình… có thể thích nghi được.”
Minh khẽ nhíu mày, cảm thấy lo lắng.
Minh: “Bạn không thích… sống cùng gia đình?”
Anna lắc đầu, cố gắng giải thích.
Anna: “Không phải… tôi không thích. Chỉ là… tôi quen với cuộc sống độc lập, tự do. Tôi cần… không gian riêng, để phát triển bản thân và theo đuổi ước mơ của mình.”
Minh nhìn sâu vào mắt Anna, cảm thấy trái tim mình nhói lên vì lo sợ.
Minh: “Nhưng nếu chúng ta… không thể thỏa hiệp về điều này… thì sao? Điều đó có nghĩa… chúng ta sẽ không có tương lai?”
Anna cúi đầu, giọng cô trở nên yếu ớt.
Anna: “Tôi không biết, Minh… Tôi không muốn… chúng ta cãi nhau vì điều này. Nhưng tôi sợ… tôi không thể thay đổi hoàn toàn con người mình.”
Minh thở dài, cảm giác căng thẳng giữa hai người càng rõ rệt.
Minh: “Tôi cũng không muốn… ép bạn phải thay đổi. Nhưng gia đình… là tất cả đối với tôi. Tôi không thể… bỏ rơi họ.”
Anna cảm thấy một cảm giác đau đớn trong lòng. Cô yêu Minh rất nhiều, nhưng cô cũng yêu tự do và cuộc sống của mình.
Anna: “Minh, tôi hiểu… Nhưng chúng ta cần… phải tìm ra cách nào đó… để cả hai đều hạnh phúc.”
Minh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.
Minh: “Chúng ta có thể… suy nghĩ thêm. Tôi nghĩ… chúng ta cần thời gian.”
Anna nắm lấy tay Minh, cố gắng mỉm cười.
Anna: “Tôi đồng ý… Chúng ta sẽ tìm cách.”
Nhưng khi cả hai rời công viên, một sự im lặng nặng nề bao trùm giữa họ. Minh không thể ngừng suy nghĩ về những khác biệt sâu kín giữa họ, còn Anna thì lo lắng rằng tình yêu này có thể không đủ mạnh để vượt qua tất cả.
Buổi tối hôm đó, Minh ngồi trong phòng, lòng anh trĩu nặng những suy tư. Anh mở điện thoại, nhìn những bức ảnh của mình và Anna. Anh nhắn tin cho cô.
Minh: (tin nhắn) “Anna, tôi xin lỗi nếu hôm nay tôi đã làm bạn buồn. Tôi chỉ… lo lắng cho tương lai của chúng ta.”
Anna nhận được tin nhắn, cô nhanh chóng trả lời.
Anna: (tin nhắn) “Không sao, Minh. Tôi cũng lo lắng, nhưng tôi tin… nếu chúng ta thực sự yêu nhau, chúng ta sẽ tìm ra cách.”
Minh đọc tin nhắn của Anna, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Anh mỉm cười, dù chỉ là một nụ cười mờ nhạt.
Minh: (tin nhắn) “Cảm ơn bạn, Anna. Tôi rất biết ơn vì bạn đã hiểu. Chúng ta hãy dành thêm thời gian… để suy nghĩ về điều này.”
Anna nhìn tin nhắn, cô khẽ mỉm cười, nhưng lòng cô vẫn còn nhiều lo lắng. Cô biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng cô sẵn lòng chiến đấu vì nó.
Anna: (tin nhắn) “Vâng, Minh. Tôi tin vào tình yêu của chúng ta. Hãy cho nó một cơ hội.”
Đêm đó, cả hai đều chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ rối bời. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng tình yêu đã và đang giúp họ mạnh mẽ hơn.