Yêu Thầm - Chương 2
Chương 2: Những Dấu Hiệu Khó Hiểu
Thời gian trôi qua, Nam nhận thấy cảm xúc của mình dành cho Linh ngày càng trở nên phức tạp. Cậu không thể ngừng nghĩ về cô, không thể ngăn trái tim mình đập nhanh mỗi khi Linh ở bên cạnh. Tuy nhiên, Nam vẫn quyết định giữ kín những tình cảm đó, lo sợ rằng nếu nói ra, cậu sẽ mất đi người bạn thân thiết nhất của mình.
Một buổi tối, Linh rủ Nam đi xem phim. Đây là thói quen của hai người, nhưng lần này, Nam lại cảm thấy lo lắng hơn bình thường. Bộ phim họ chọn là một bộ phim tình cảm lãng mạn, khiến Nam càng thêm bối rối.
Trong rạp chiếu phim, ánh sáng mờ ảo khiến không gian trở nên ấm cúng. Khi bộ phim bắt đầu, Linh như thường lệ tựa đầu vào vai Nam. Cảm giác gần gũi này khiến tim Nam đập loạn nhịp. Cậu cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng tâm trí cậu lại không ngừng nghĩ về Linh.
Linh dường như không nhận ra sự bối rối của Nam, cô vẫn tự nhiên như mọi khi. Khi phim kết thúc, họ cùng nhau ra ngoài và đi bộ về nhà. Trên đường đi, Linh bất ngờ hỏi:
“Nam này, dạo này cậu có chuyện gì không? Mình thấy cậu hơi khác lạ.”
Nam giật mình, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Không, không có gì đâu. Chắc là do công việc áp lực thôi.”
Linh nheo mắt nhìn Nam, dường như không hoàn toàn tin tưởng câu trả lời của cậu. “Thật không? Mình cảm thấy cậu không còn thoải mái như trước khi ở bên mình.”
Nam cười gượng, cố chuyển hướng câu chuyện. “Thật mà, không có gì đâu. Chắc do mình nghĩ quá nhiều thôi. Mà Linh này, cậu thấy bộ phim lúc nãy thế nào?”
Linh cười tươi, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh sự lo lắng. “Phim rất hay, nhưng mình vẫn thấy lo cho cậu. Nếu có gì không ổn, cậu phải nói với mình đấy nhé.”
Nam cảm thấy hơi ấm áp trong lòng khi nghe Linh quan tâm, nhưng cũng cảm thấy có chút bất an. “Ừ, mình biết rồi. Cảm ơn cậu, Linh.”
Họ tiếp tục trò chuyện về những điều khác trong cuộc sống, nhưng Nam vẫn không thể quên được những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Cậu nhận ra rằng việc giữ kín tình cảm này ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Ngày hôm sau, Linh đến nhà Nam để học bài cùng cậu. Đây cũng là thói quen thường xuyên của họ. Trong khi học, Linh nhận thấy Nam có vẻ lơ đãng, không tập trung.
“Nam này, cậu thực sự không sao chứ?” Linh hỏi, giọng cô đầy quan tâm.
Nam gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đăm chiêu. “Mình ổn mà, Linh. Chỉ là hôm nay đầu óc hơi rối bời chút thôi.”
Linh đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn Nam. “Cậu không phải là người dễ bị phân tâm như vậy. Có phải cậu đang giấu mình chuyện gì không?”
Nam chợt thấy khó xử, cậu không biết phải trả lời thế nào. Nhưng Linh nhìn cậu với ánh mắt chờ đợi, khiến cậu không thể nói dối.
“Thực ra… có vài chuyện mình đang suy nghĩ, nhưng mình chưa sẵn sàng nói ra,” Nam thú nhận, đôi mắt cậu né tránh ánh nhìn của Linh.
Linh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu không muốn nói, mình sẽ không ép. Nhưng khi nào cậu sẵn sàng, mình sẽ luôn ở đây lắng nghe cậu.”
Nam cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nghe những lời đó, nhưng đồng thời cũng thấy tội lỗi vì đã không thể nói ra sự thật. Cậu biết rằng việc giữ kín tình cảm này sẽ không thể kéo dài mãi, nhưng cậu vẫn chưa tìm ra cách để đối diện với Linh và với chính mình.
Họ tiếp tục buổi học, nhưng Nam biết rằng mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Cậu không thể tiếp tục sống như trước đây nữa, nhưng cũng không dám tiến thêm một bước.