Yêu Thầm - Chương 4
Chương 4: Cuộc Nói Chuyện Quyết Định
Sau cuộc nói chuyện tại quán cà phê, không khí giữa Nam và Linh trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Dù cả hai vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè, nhưng không thể phủ nhận rằng sự căng thẳng đã xuất hiện. Nam cảm thấy như mình đang bước đi trên một sợi dây mỏng manh, chỉ cần một bước sai lầm, mọi thứ sẽ đổ vỡ.
Một buổi tối, Nam nhận được tin nhắn từ Linh, hẹn cậu ra công viên nơi họ thường đến. Nam cảm thấy có điều gì đó quan trọng đang chờ đợi mình, và cậu không thể tránh né mãi. Cậu quyết định đến gặp Linh để làm rõ mọi chuyện.
Khi đến công viên, Nam thấy Linh đã đứng đợi ở đó, bên cạnh băng ghế đá quen thuộc. Cô ấy nhìn cậu với ánh mắt pha chút lo lắng, nhưng vẫn có một nụ cười nhẹ trên môi.
“Chào Nam, cậu đến rồi,” Linh lên tiếng khi thấy Nam tiến lại gần.
“Ừ, mình đến rồi. Cậu muốn nói chuyện gì à?” Nam hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Linh ngồi xuống băng ghế, ra hiệu cho Nam ngồi xuống bên cạnh. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua những tán cây xung quanh. Cuối cùng, Linh lên tiếng:
“Nam, mấy ngày qua mình đã suy nghĩ rất nhiều về những gì cậu nói hôm trước. Mình không muốn mất cậu, nhưng mình cũng không thể phủ nhận rằng mọi thứ đã thay đổi.”
Nam lặng lẽ lắng nghe, lòng cậu dường như đang chực nổ tung vì căng thẳng. “Mình hiểu, Linh. Mình không muốn làm khó cậu. Nếu cậu cảm thấy không thể đáp lại tình cảm của mình, chúng ta có thể quay lại làm bạn như trước.”
Linh quay sang nhìn Nam, ánh mắt cô chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp. “Nhưng liệu chúng ta có thể thật sự quay lại như trước không, Nam? Mình sợ rằng mọi thứ sẽ không còn như xưa nữa.”
Nam cúi đầu, thở dài. “Mình cũng không biết, Linh. Nhưng mình không muốn mất cậu. Dù cậu quyết định thế nào, mình sẽ tôn trọng và chấp nhận.”
Linh nắm lấy tay Nam, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay cậu. “Nam, mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại có tình cảm với mình như vậy. Mình luôn coi cậu là người bạn thân nhất, và việc biết cậu thích mình làm mình rất bối rối.”
Nam im lặng, để Linh tiếp tục nói.
“Nhưng mình cũng phải thừa nhận rằng, khi cậu thổ lộ tình cảm, mình đã bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về cậu. Có lẽ mình cũng cần thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình.”
Nam ngước nhìn Linh, trong lòng cậu có một tia hy vọng le lói. “Linh, mình không muốn ép cậu phải quyết định ngay lập tức. Mình sẵn sàng chờ đợi, nếu cậu cần thời gian.”
Linh mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô vẫn còn chút buồn. “Cảm ơn cậu, Nam. Mình thật sự cần thời gian để suy nghĩ về tất cả. Nhưng mình hứa sẽ không để cậu phải chờ đợi quá lâu.”
Nam gật đầu, dù lòng cậu vẫn còn nhiều mâu thuẫn. Cậu biết rằng tình cảm này không thể giải quyết ngay lập tức, nhưng cậu tin rằng thời gian sẽ giúp cả hai hiểu rõ hơn về nhau.
Họ ngồi bên nhau, im lặng nhìn hoàng hôn buông xuống phía chân trời. Dù mọi thứ đang rối ren, nhưng ít nhất Nam đã có thể thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình và chờ đợi câu trả lời từ Linh.