Summary
Chương 1: Bắt Đầu Từ Những Điều Nhỏ Nhặt
Nam luôn nghĩ rằng mình chỉ coi Linh như một người bạn thân. Họ đã bên nhau từ những năm trung học, cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc vui buồn. Linh là một cô gái thông minh, dễ thương và luôn có nụ cười tỏa sáng. Cô ấy là người mà Nam luôn tìm đến mỗi khi cần lời khuyên hay chỉ đơn giản là để chia sẻ những câu chuyện thường ngày.
Một ngày nọ, khi Nam đang ngồi xem lại những bức ảnh cũ của hai người, cậu nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cảm giác này không giống như những lần trước. Cậu bắt đầu nhớ đến những lúc Linh vô tư cười đùa, những lần cô ấy vô tình chạm vào cánh tay cậu, và những lúc cô ấy tựa vào vai cậu để khóc khi buồn. Nam chợt nhận ra rằng, có lẽ cảm xúc trong cậu đã thay đổi.
Nam bắt đầu quan tâm đến Linh hơn, để ý đến từng cử chỉ, lời nói của cô. Mỗi khi Linh cười, tim Nam lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Nhưng cậu cũng lo sợ, nếu thổ lộ tình cảm của mình, liệu tình bạn lâu năm của họ có còn nguyên vẹn?
Một buổi chiều muộn, Linh và Nam cùng nhau đi dạo trong công viên như thường lệ. Họ dừng lại bên cạnh một băng ghế đá, nơi Linh thích ngồi ngắm hoàng hôn.
“Linh này, cậu nghĩ thế nào về tình yêu?” Nam hỏi, giọng hơi ngập ngừng.
Linh quay sang nhìn Nam, đôi mắt sáng long lanh. “Tình yêu á? Mình nghĩ tình yêu là điều tuyệt vời nhất. Nhưng cũng có thể rất đau khổ, nếu không may.”
Nam mỉm cười gượng gạo. “Ừ, cậu nói đúng. Mình cũng nghĩ vậy.”
Linh nhìn Nam một lúc, rồi quay lại ngắm hoàng hôn, không để ý đến những suy nghĩ đang rối bời trong đầu Nam.
Nam tự nhủ, có lẽ tốt nhất là giữ tình cảm này trong lòng. Cậu không muốn mất đi Linh, người bạn thân thiết nhất của mình. Nhưng đồng thời, cậu cũng không thể ngăn mình mơ tưởng về việc nếu có thể ở bên Linh mãi mãi.
Chương 2: Những Dấu Hiệu Khó Hiểu
Thời gian trôi qua, tình cảm của Nam dành cho Linh ngày càng sâu đậm. Cậu bắt đầu hành động một cách khác thường mỗi khi ở bên cô. Dù rất muốn thổ lộ, nhưng nỗi sợ mất đi tình bạn quý giá đã giữ Nam lại.
Một buổi tối, Nam và Linh đi xem phim cùng nhau. Đó là một bộ phim tình cảm lãng mạn, với những cảnh quay làm Nam càng thêm bối rối. Trong rạp tối đen, Nam cảm thấy Linh tựa đầu vào vai mình, như thường lệ. Nhưng lần này, cảm giác ấy làm tim Nam đập nhanh hơn.
Sau buổi phim, khi cả hai đi bộ về nhà, Linh bất ngờ hỏi:
“Nam này, dạo này cậu có chuyện gì à? Mình thấy cậu khác lắm.”
Nam giật mình, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Không, không có gì đâu. Chắc là do công việc áp lực thôi.”
Linh nheo mắt nhìn Nam, nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ cười và tiếp tục trò chuyện như bình thường.
Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cậu biết rằng Linh đã bắt đầu nhận ra điều gì đó. Nam tự hỏi liệu cô có cảm nhận được tình cảm của mình hay không, và nếu có, cô sẽ phản ứng thế nào.
Chương 3: Đối Mặt Với Sự Thật
Một ngày nọ, Linh thông báo với Nam rằng cô ấy có một người mà cô đang để ý. Nghe những lời này từ Linh, tim Nam như bị ai đó bóp chặt. Cậu cố gắng nở nụ cười, giấu đi nỗi buồn.
“Thật sao? Người đó là ai vậy?” Nam hỏi, cố tỏ ra vui vẻ.
Linh cười tươi rói. “Là một anh chàng ở chỗ làm mới của mình. Anh ấy rất dễ thương, và mình cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh ấy.”
Nam cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Nhưng cậu không thể để lộ cảm xúc. “Chúc mừng cậu nhé. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Linh cảm thấy hơi ngạc nhiên trước sự bình thản của Nam. Cô nghĩ rằng cậu sẽ có chút gì đó khác lạ, nhưng Nam vẫn giữ thái độ như mọi khi.
Sau khi chia tay Linh tối hôm đó, Nam quay về nhà với tâm trạng rối bời. Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà và nghĩ về tất cả những gì đã trải qua. Nam nhận ra rằng nếu cứ giữ mãi trong lòng, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội biết được Linh có thể cảm nhận gì về cậu.
Chương 4: Cuộc Nói Chuyện Quyết Định
Nam quyết định rằng mình không thể giữ im lặng mãi. Cậu biết rằng việc thổ lộ tình cảm có thể dẫn đến việc mất đi Linh, nhưng cậu không thể sống mà cứ mãi giấu giếm. Nếu Linh không đáp lại tình cảm của cậu, ít nhất cậu cũng đã nói ra, và có thể tiếp tục cuộc sống mà không phải hối tiếc.
Một buổi chiều, Nam hẹn Linh ra quán cà phê quen thuộc của hai người. Sau khi trò chuyện vài câu, Nam lấy hết can đảm và nói:
“Linh này, mình có chuyện muốn nói với cậu. Chuyện này mình đã giữ trong lòng rất lâu rồi.”
Linh nhìn Nam, cảm giác có điều gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra. “Có chuyện gì vậy Nam?”
Nam hít một hơi sâu, rồi thở ra chậm rãi. “Thật ra, mình… mình đã thích cậu từ rất lâu rồi. Nhưng mình sợ nói ra vì không muốn mất đi tình bạn của chúng ta.”
Linh im lặng, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng Nam lại có tình cảm với mình. Nam tiếp tục:
“Mình hiểu nếu cậu không có cùng cảm xúc. Mình chỉ muốn cậu biết, và mình không muốn phải giấu mãi trong lòng nữa.”
Linh ngồi lặng yên, nhìn sâu vào mắt Nam. Một lúc sau, cô nắm lấy tay cậu và nói:
“Nam, mình rất trân trọng tình bạn của chúng ta. Mình cũng từng nghĩ về chuyện này, nhưng…”
Câu trả lời của Linh chưa kịp hoàn thành đã bị gián đoạn bởi cảm xúc lẫn lộn trong lòng Nam.
Chương 5: Lựa Chọn Cuối Cùng
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, mối quan hệ giữa Nam và Linh trở nên khó xử hơn. Họ vẫn gặp nhau, nhưng không còn thoải mái như trước. Nam biết rằng việc thổ lộ tình cảm đã thay đổi mọi thứ, nhưng cậu không hối hận vì đã nói ra.
Một ngày nọ, Linh nhắn tin cho Nam, hẹn cậu ra công viên. Khi Nam đến, Linh đã đứng đó, chờ đợi với nụ cười nhẹ trên môi.
“Cậu có vẻ bình tĩnh hơn rồi đấy,” Linh nói khi Nam đến gần.
Nam cười nhẹ. “Ừ, mình nghĩ rằng mình đã học được cách chấp nhận mọi chuyện.”
Linh nhìn Nam, rồi cô nói:
“Nam à, mình biết cậu rất quý trọng tình bạn của chúng ta. Và mình cũng vậy. Nhưng mình nghĩ rằng chúng ta cần thời gian để suy nghĩ về mọi thứ. Có thể, mình cũng cần phải nhìn nhận lại cảm xúc của bản thân.”
Nam gật đầu. “Mình hiểu. Mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu.”
Họ đứng đó, im lặng một lúc lâu. Nam cảm thấy một nỗi buồn nhè nhẹ trong lòng, nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm. Cậu đã nói ra tất cả, và bây giờ, mọi thứ phụ thuộc vào thời gian.
Dù kết quả ra sao, Nam biết rằng cậu đã dũng cảm đối mặt với cảm xúc của mình. Cậu hy vọng rằng, dù có thể mất đi tình bạn, nhưng cậu sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã yêu thầm Linh.