Vụ Án Bức Tranh Bị Đánh Cắp
Ngày xửa ngày xưa, trong một thị trấn thịnh vượng thuộc triều đại nhà Tống, có một thương gia giàu có tên là Lý Gia. Ông Lý nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có mà còn bởi bộ sưu tập nghệ thuật quý giá, trong đó có bức tranh “Xuân Sắc” của danh họa Vương Đại Sư. Bức tranh này được coi là báu vật của gia đình, được treo trang trọng trong phòng khách.
Một buổi sáng nọ, khi người hầu của ông Lý mở cửa phòng khách để làm vệ sinh, ông phát hiện ra bức tranh “Xuân Sắc” đã biến mất. Kinh hoàng và lo lắng, ông Lý lập tức báo cáo sự việc lên quan phủ. Tin tức nhanh chóng lan truyền, gây ra sự chấn động trong thị trấn.
Thẩm phán Bao Chửng, hay còn gọi là Bao Thanh Thiên, ngay lập tức được triệu tập để điều tra vụ việc. Ông là người nổi tiếng với sự thông minh, công bằng và quyết đoán. Bao Chửng cùng với trợ lý Triển Chiêu, bắt đầu cuộc điều tra tại nhà của ông Lý.
Bao Chửng cẩn thận xem xét hiện trường, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Ông nhận thấy rằng cửa sổ phòng khách không có dấu vết bị cạy phá, điều này chứng tỏ kẻ trộm rất thông thạo về ngôi nhà. Bao Chửng hỏi ông Lý về những người có thể biết về bức tranh và có khả năng tiếp cận phòng khách. Ông Lý cho biết ngoài người hầu, chỉ có gia đình và một vài khách mời thân thiết từng biết đến sự tồn tại của bức tranh.
Bao Chửng yêu cầu tất cả những người từng vào phòng khách trong tuần qua đến phủ để thẩm vấn. Trong số đó có người con trai của ông Lý, Lý Minh, bạn thân của gia đình là ông Trương Thụy, và một số người hầu cận.
Trong khi thẩm vấn, Bao Chửng nhận thấy Lý Minh có biểu hiện lo lắng và không tự nhiên. Ông quyết định thẩm vấn kỹ hơn về hành động của Lý Minh trong đêm bức tranh bị đánh cắp. Lý Minh khai rằng đêm đó anh ta đi ra ngoài uống rượu với bạn bè và không biết gì về vụ trộm. Tuy nhiên, khi Bao Chửng hỏi thêm chi tiết, Lý Minh bắt đầu lúng túng và mâu thuẫn.
Bao Chửng sau đó cho gọi Triển Chiêu điều tra về những hoạt động của Lý Minh trong thời gian gần đây. Triển Chiêu phát hiện ra rằng Lý Minh mắc nợ một khoản tiền lớn do thua bạc và có thể đang tìm cách trả nợ.
Bao Chửng cảm thấy mọi mảnh ghép đang dần dần lắp vào nhau. Ông cho triệu tập tất cả những người liên quan vào phòng khách của ông Lý và tuyên bố rằng đã tìm ra thủ phạm. Bao Chửng nhìn thẳng vào Lý Minh và nói:
“Người đã lấy bức tranh không ai khác chính là ngươi, Lý Minh. Ngươi đã lợi dụng đêm khuya, khi mọi người đã ngủ, để lấy trộm bức tranh nhằm bán đi trả nợ. Tuy nhiên, ngươi không ngờ rằng hành động của mình đã bị phát hiện.”
Lý Minh lúc đầu chối bỏ nhưng trước những bằng chứng thuyết phục từ Bao Chửng và Triển Chiêu, cuối cùng anh ta đành cúi đầu nhận tội. Anh thú nhận đã giấu bức tranh ở một nơi bí mật ngoài thành và sẵn sàng dẫn họ đến đó.
Bức tranh quý giá “Xuân Sắc” được thu hồi và trả lại cho ông Lý, Lý Minh bị xử lý theo pháp luật. Thị trấn lại trở về bình yên, còn Bao Thanh Thiên lại tiếp tục những vụ án mới, tiếp tục công lý và lẽ phải.