Những Bí Mật Của Chiếc Đèn - Chương 3
Chương 3: Mê Cung Trí Tuệ
An nhìn quanh, cảm thấy như thể mình bị nuốt chửng giữa bức tường đá cao ngất của mê cung. Mỗi lối đi đều hẹp và ngoằn ngoèo, đan xen như không có điểm kết. Anh biết thử thách này sẽ không đơn giản chỉ là vượt qua một mê cung – nó sẽ là bài kiểm tra về trí tuệ và sự phán đoán.
“Ngươi sẽ phải tìm ra con đường chính xác,” tiếng thần đèn vang vọng, lạc lõng trong không gian u ám. “Nhưng hãy nhớ rằng, trong mê cung này, không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài. Sự lựa chọn đúng không phải lúc nào cũng là con đường thẳng nhất.”
An hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Anh bắt đầu bước chậm rãi, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách. Những bức tường đá lạnh lẽo và u tối tạo ra cảm giác rờn rợn, như thể có điều gì đó đang theo dõi anh từ phía sau.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng vọng nhẹ, như tiếng gió lướt qua, nhưng khi quay lại, không thấy ai cả. An cố lắng tai, và từ xa, một tiếng thì thầm vang lên:
“Trái hay phải? Một là sự sống, một là sự diệt vong.”
An rùng mình. Dù thần đèn không hiện diện ngay trước mặt, nhưng những lời nói vẫn như đang ám chỉ anh. Anh nhìn thấy hai lối đi trước mắt – một bên tỏa ánh sáng mờ nhạt, ấm áp, và bên kia tối đen như mực, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.
Anh tự nhủ, “Lẽ ra mình nên đi vào con đường sáng.” Nhưng rồi lời nhắc của thần đèn lại hiện lên trong đầu: “Sự lựa chọn đúng không phải lúc nào cũng là con đường thẳng nhất.”
An do dự, nhưng cuối cùng quyết định dấn thân vào con đường tối. Càng đi sâu, không gian càng trở nên lạnh lẽo, nhưng anh giữ vững bước, không để sự sợ hãi làm lung lay ý chí. Sau vài phút, anh thấy ánh sáng yếu ớt xuất hiện phía trước. Đó là một căn phòng nhỏ, trong đó có một chiếc gương cổ đứng lặng lẽ giữa phòng, phủ bụi và có vài vết nứt.
“Chiếc gương này sẽ đưa ngươi về đúng nơi ngươi cần đến,” giọng nói của thần đèn lại vang lên, “nhưng nó cũng có thể khiến ngươi mắc kẹt mãi mãi trong thế giới của sự hư ảo. Ngươi cần phải nhìn vào nó… và giải đố.”
An hít một hơi thật sâu, rồi bước tới đối diện với chiếc gương. Trong gương, anh không thấy chính mình, mà là một hình ảnh khác – một phiên bản của anh nhưng với đôi mắt rực sáng và một nụ cười đầy vẻ bí hiểm.
“Ngươi là ai?” An hỏi.
Hình ảnh trong gương bật cười, giọng nói vang lên như tiếng vọng: “Ta là ngươi, nhưng cũng không phải ngươi. Nếu ngươi muốn thoát khỏi đây, ngươi phải giải câu đố của chính mình.”
An nheo mắt, cố gắng tập trung. Hình ảnh trong gương tiếp tục: “Ta có thể là bạn đồng hành của ngươi, nhưng cũng có thể là kẻ thù. Ta tồn tại ở bất kỳ nơi nào mà ngươi nghĩ đến, nhưng không thể chạm vào. Ta là gì?”
An suy nghĩ, lòng bồn chồn vì biết thời gian không có nhiều. Đối diện với một cái bẫy tinh thần như thế này, anh hiểu rằng mình cần bình tĩnh. Anh lẩm bẩm lại câu đố trong đầu, tập trung vào từng chi tiết.
Sau một lúc, mắt anh sáng lên. “Bóng của ta,” anh đáp, giọng chắc chắn. “Ngươi là bóng của ta.”
Hình ảnh trong gương mờ dần, nụ cười tan biến và đôi mắt rực sáng biến mất. Một lối đi mới mở ra phía sau gương, và An biết mình đã vượt qua thử thách.
Anh bước vào lối đi vừa hiện ra, cảm thấy lòng tự tin hơn, nhưng cũng không ngừng cảnh giác. Sau vài bước, mê cung lại biến đổi, và An thấy mình đứng trước một cánh cửa lớn với những ký tự cổ khắc trên đó.
Giọng của thần đèn vang lên lần cuối: “Ngươi đã vượt qua thử thách trí tuệ, nhưng hãy nhớ rằng thử thách lớn nhất vẫn còn ở phía trước. Cánh cửa này sẽ dẫn ngươi đến gần hơn với sự thật về lời nguyền và sức mạnh của chiếc đèn.”
An bước tới, đẩy cánh cửa nặng nề. Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn, trần cao, với những bức tượng cổ đại đứng sừng sững, như đang canh giữ một điều bí mật tối thượng.
Anh thầm thì với chính mình, “Sức mạnh của chiếc đèn… thật sự nguy hiểm đến vậy sao?”
Thần đèn xuất hiện lần nữa, ánh mắt dịu lại nhưng cũng đầy u buồn. “Ngươi sẽ sớm biết sự thật, An. Nhưng hãy nhớ rằng, đôi khi, lòng can đảm và trí thông minh không đủ để đối mặt với mọi bí ẩn. Ngươi cần phải chuẩn bị cho thử thách cuối cùng – thử thách về lòng nhân hậu.”
Kết thúc chương này, An nhận ra hành trình của mình chỉ vừa bắt đầu, và phía trước là những điều anh chưa từng dám tưởng tượng.