Tình Yêu Hư Cấu - Chương 3
Chương 3: Tình Yêu Nở Rộ
Thời gian trôi qua, Vũ và Linh gặp nhau thường xuyên hơn. Mỗi lần hẹn hò, họ lại khám phá thêm những điểm chung giữa nhau. Vũ cảm thấy như anh đã tìm thấy một mảnh ghép hoàn hảo trong cuộc đời mình. Linh không chỉ giống như cô gái trong mơ của anh, mà còn vượt qua những gì anh từng tưởng tượng. Sự kết nối giữa họ trở nên mạnh mẽ hơn, và tình yêu dần nở rộ trong trái tim cả hai.
Một buổi chiều chủ nhật, Vũ và Linh cùng nhau đến một quán cà phê nhỏ nằm ẩn mình trong con phố cổ. Quán cà phê này có một không gian ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bức tranh trang trí trên tường và những bản nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ chiếc máy hát cũ. Họ chọn một góc khuất, nơi có thể ngồi trò chuyện thoải mái mà không bị ai quấy rầy.
“Kể từ khi gặp em, anh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn rất nhiều,” Vũ nói, ánh mắt anh không rời khỏi Linh. “Em giống như một phép màu, xuất hiện trong cuộc đời anh đúng lúc anh cần nhất.”
Linh mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Anh có biết không, Vũ? Em cũng cảm thấy vậy. Trước khi gặp anh, em luôn tự hỏi liệu có ai trên đời này hiểu được em thật sự không. Và rồi, anh xuất hiện, mang lại cho em cảm giác an toàn và hạnh phúc.”
Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay Linh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. “Anh muốn nói điều này từ lâu rồi, Linh. Anh yêu em.”
Linh nhìn Vũ, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn. “Em cũng yêu anh, Vũ. Từ khi gặp anh, em cảm thấy như mình đã tìm thấy một nửa của mình.”
Cả hai nhìn nhau, cảm giác như thời gian ngừng trôi. Tất cả những lo âu, những băn khoăn về sự thật và tưởng tượng tan biến trong khoảnh khắc đó. Họ biết rằng tình yêu giữa họ là thật, và không gì có thể thay đổi được điều đó.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Vũ và Linh quyết định đi dạo trên con phố nhỏ với những cửa hàng cổ kính và những chiếc đèn lồng đỏ rực treo cao. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa nhài. Linh nép vào Vũ, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh.
“Em có nghĩ rằng chúng ta gặp nhau là do định mệnh không?” Vũ hỏi, giọng anh trầm ấm.
Linh ngước lên nhìn Vũ, gật đầu nhẹ. “Em tin rằng có những điều trong cuộc sống không thể giải thích được bằng lý trí. Gặp được anh là điều tuyệt vời nhất mà em từng trải qua.”
Vũ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Linh. “Anh cũng vậy. Anh không biết làm sao mình lại may mắn đến thế, nhưng anh sẽ không để mất em.”
Linh mỉm cười, rồi cả hai tiếp tục dạo bước dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Tình yêu giữa họ lớn dần theo từng khoảnh khắc họ ở bên nhau, như những mảnh ghép hoàn hảo dần hoàn thiện bức tranh cuộc đời.
Tuy nhiên, dù hạnh phúc, Vũ không thể hoàn toàn xua tan những lo âu trong lòng mình. Đôi khi, anh cảm thấy như có một điều gì đó rất mơ hồ, như thể Linh là một giấc mơ đẹp nhưng có thể tan biến bất cứ lúc nào. Anh cố gắng không nghĩ đến điều đó, nhưng những suy nghĩ ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên nhau trong căn hộ nhỏ của Vũ, Linh chợt nói: “Vũ này, anh có bao giờ cảm thấy điều gì đó không thật không? Như thể tất cả những gì chúng ta đang trải qua chỉ là một giấc mơ?”
Vũ giật mình, câu hỏi của Linh như chạm đúng vào nỗi lo âu thầm kín của anh. “Có chứ, Linh. Đôi khi anh cũng tự hỏi liệu mọi thứ có quá hoàn hảo không. Nhưng anh luôn tự nhủ rằng tình yêu của chúng ta là thật, và đó mới là điều quan trọng.”
Linh im lặng, gật đầu nhẹ. “Em cũng nghĩ vậy. Dù có là mơ hay thật, em vẫn muốn sống hết mình với tình yêu này.”
Vũ ôm chặt Linh vào lòng, quyết định rằng dù điều gì xảy ra, anh sẽ giữ lấy tình yêu này bằng mọi giá. Nhưng trong sâu thẳm, anh không thể ngừng tự hỏi liệu giấc mơ này có kéo dài mãi mãi, hay rồi sẽ đến lúc anh phải tỉnh dậy đối diện với thực tại.