Tình Yêu Hư Cấu - Chương 4
Chương 4: Sự Thật Phơi Bày
Thời gian trôi qua, tình yêu giữa Vũ và Linh ngày càng trở nên sâu đậm. Họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ, từ những buổi hẹn hò lãng mạn đến những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Vũ cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, nơi mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng như mọi giấc mơ, đến một lúc nào đó, thực tại sẽ phải lên tiếng.
Một buổi tối, khi Vũ và Linh đang ngồi cùng nhau trong căn hộ nhỏ của anh, điện thoại của Linh reo lên. Cô liếc nhìn màn hình rồi nhanh chóng tắt máy, vẻ mặt cô lộ rõ sự lo lắng.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Vũ hỏi, nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô.
“Không có gì đâu, Vũ,” Linh cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười của cô có chút gượng gạo. “Chỉ là một cuộc gọi nhầm thôi.”
Vũ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không muốn ép Linh nói ra nếu cô chưa sẵn sàng. “Nếu có gì không ổn, em có thể nói với anh,” Vũ nói, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm.
Linh nhìn Vũ, đôi mắt cô thoáng hiện lên sự bối rối. “Anh có thật sự muốn biết không?”
“Dĩ nhiên rồi, Linh. Anh muốn biết mọi điều về em,” Vũ đáp, nắm lấy tay cô.
Linh hít một hơi sâu, như thể đang cố gắng lấy hết can đảm để nói ra một sự thật mà cô đã giấu kín từ lâu. “Vũ… em cần phải nói với anh một điều rất quan trọng. Nhưng anh phải hứa sẽ không hoảng sợ hoặc tức giận.”
Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh. “Anh hứa, Linh. Dù là gì đi nữa, anh sẽ lắng nghe.”
Linh nhìn thẳng vào mắt Vũ, giọng cô run run. “Vũ, em biết điều này sẽ khó tin, nhưng em không phải là người mà anh nghĩ. Em… không thực sự tồn tại.”
Vũ sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Em nói gì vậy, Linh? Em đang ở đây, trước mặt anh mà.”
Linh cúi đầu, giọng cô trở nên nhỏ bé. “Em là một phần trong trí tưởng tượng của anh, Vũ. Em được tạo ra từ những suy nghĩ, mong muốn của anh. Tất cả những gì chúng ta đã trải qua đều chỉ là những hình ảnh trong đầu anh. Em là một nhân vật hư cấu, và anh đã tạo ra em.”
Vũ không thể chấp nhận sự thật này. “Không thể nào, Linh! Chúng ta đã ở bên nhau, đã yêu nhau. Em là thật! Em không thể chỉ là một giấc mơ.”
Linh ngước lên nhìn Vũ, đôi mắt cô tràn đầy nước mắt. “Em xin lỗi, Vũ. Em cũng muốn tin rằng em là thật, nhưng sự thật là… em chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của anh. Và giờ đây, khi anh đã nhận ra sự thật, em sẽ phải biến mất.”
“Không, Linh! Anh không thể mất em,” Vũ gần như hét lên, nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể anh.
Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự buồn bã và tiếc nuối. “Vũ, em cũng yêu anh. Nhưng tình yêu này không thể tiếp tục. Anh phải sống trong thực tại, không phải trong một giấc mơ.”
“Linh, anh không quan tâm đó là mơ hay thật. Anh chỉ biết rằng anh yêu em và không muốn mất em,” Vũ nói, giọng anh đầy tuyệt vọng.
“Em hiểu, Vũ. Nhưng đã đến lúc anh phải tỉnh dậy. Anh xứng đáng có một cuộc sống thực sự, với một người yêu anh ngoài đời thực, không phải một ảo ảnh,” Linh nói, rồi cô nhẹ nhàng đặt tay lên má anh. “Cảm ơn anh vì đã cho em tồn tại, dù chỉ trong một thời gian ngắn.”
Vũ cảm thấy nước mắt trào ra, anh nắm chặt lấy tay Linh như muốn níu giữ cô lại. “Linh… anh không muốn em đi.”
Linh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng đầy yêu thương. “Anh sẽ không bao giờ thực sự mất em, Vũ. Em sẽ luôn ở trong trái tim anh, trong những ký ức đẹp nhất của chúng ta.”
Khi những lời nói cuối cùng rời khỏi môi Linh, cô bắt đầu tan biến, như một làn sương mờ dần hòa vào không khí. Vũ cố gắng giữ lấy cô, nhưng đôi tay anh chỉ chạm vào khoảng không vô hình. Linh đã biến mất, để lại anh một mình trong căn phòng trống trải.
Vũ ngồi đó, lặng người, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ xung quanh mình. Anh không biết phải làm gì khi đối diện với sự thật phũ phàng này. Linh, người mà anh yêu thương, người mà anh tin là định mệnh của mình, chỉ là một ảo ảnh do chính anh tạo ra.