Tình Yêu và Những Lá Thư - Chương 1
Chương 1: Bắt Đầu Từ Một Lỗi Gửi Nhầm
Hà Anh ngồi trong quán sách nhỏ, với một tách trà nóng và một quyển sổ tay cũ kỹ. Cô nhẹ nhàng lướt ngón tay trên trang giấy trắng tinh, bắt đầu viết thư cho Minh Thu, người bạn thân đã lâu không gặp. Cô viết những dòng chữ tâm tình về cuộc sống, công việc, và những ước mơ chưa thực hiện.
Hà Anh (đọc lẩm bẩm trong khi viết):
“Minh Thu thân,
Dạo này cậu thế nào? Mình nhớ những lần chúng ta cùng nhau dạo phố và cười đùa không ngớt. Ở đây, công việc vẫn bình thường, nhưng đôi khi mình cảm thấy lạc lõng…”
Cô tiếp tục viết cho đến khi hoàn thành lá thư. Với một nụ cười nhẹ, Hà Anh gấp lá thư lại, cho vào phong bì, và cẩn thận ghi địa chỉ lên mặt ngoài. Nhưng trong lúc vội vàng, cô vô tình viết sai địa chỉ của Minh Thu.
Vài ngày sau, lá thư ấy đến tay Quang Minh, một chàng trai sống tại Sài Gòn. Nhận được thư không tên người gửi, anh tò mò mở ra đọc. Sau khi đọc xong, anh quyết định viết thư trả lời cho cô gái xa lạ này.
Một tuần sau, tại Hà Nội.
Hà Anh nhận được một lá thư lạ từ Sài Gòn, cô mở ra đọc với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Quang Minh (qua lá thư):
“Chào cô gái Hà Nội,
Tôi nghĩ rằng cô đã gửi nhầm địa chỉ cho tôi, nhưng tôi rất thích cách viết của cô. Thật kỳ lạ khi nhận được thư tay trong thời đại này, và tôi tò mò muốn biết thêm về người đã viết những dòng tâm sự này. Tôi tên là Quang Minh, rất vui được làm quen với cô.”
Hà Anh mỉm cười, có chút bối rối nhưng cũng không kém phần thích thú. Cô quyết định viết lại một lá thư trả lời.
Hà Anh (đọc lẩm bẩm khi viết thư hồi đáp):
“Chào anh Quang Minh,
Trước hết, tôi muốn xin lỗi vì sự nhầm lẫn này. Có lẽ lá thư ban đầu của tôi không dành cho anh, nhưng tôi rất cảm kích khi anh đã đọc và trả lời nó. Tôi là Hà Anh, một người thích viết thư tay dù biết rằng điều này đã trở nên lạc hậu. Cảm ơn anh đã chia sẻ và nếu anh không phiền, chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện qua thư.”
Cô bỏ thư vào phong bì, gửi đi với một chút hồi hộp.
Vài ngày sau, Quang Minh nhận được thư. Anh mở ra đọc và mỉm cười.
Quang Minh (đọc lẩm bẩm khi viết thư tiếp theo):
“Hà Anh thân mến,
Tôi rất vui vì cô không thấy phiền vì lời hồi đáp của tôi. Thật ra, việc viết thư khiến tôi cảm thấy thú vị hơn rất nhiều so với việc nhắn tin qua mạng xã hội. Tôi là một người làm trong ngành công nghệ, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót trong cuộc sống hiện đại. Cô có cảm giác đó không?”
Hà Anh (đáp lại qua thư, đọc lẩm bẩm):
“Quang Minh,
Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Công nghệ giúp chúng ta kết nối nhanh chóng nhưng đôi khi nó khiến tôi cảm thấy lạc lõng hơn. Những lá thư tay giống như một cách để giữ lại sự ấm áp và thật thà trong giao tiếp. Tôi rất muốn nghe thêm về cuộc sống của anh ở Sài Gòn. Chắc hẳn có nhiều câu chuyện thú vị?”
Quang Minh nhận được thư và cười lớn.
Quang Minh (đọc lẩm bẩm, viết lại):
“Cuộc sống ở Sài Gòn thì nhộn nhịp và có phần bận rộn hơn nhiều. Nhưng đôi khi, tôi chỉ muốn có một chút yên bình như ở Hà Nội mà cô miêu tả. Thế còn cô, Hà Anh, điều gì khiến cô yêu thích nơi cô đang sống?”
Cứ thế, từng lá thư tiếp nối nhau, mở ra câu chuyện của hai người lạ ở hai thành phố xa cách. Những dòng chữ dần trở nên thân thuộc hơn, và trong lòng cả hai, có một điều gì đó bắt đầu nảy nở.