Tình Yêu và Những Lá Thư - Chương 2
Chương 2: Những Lời Thú Nhận Đầu Tiên
Những lá thư tay giữa Hà Anh và Quang Minh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Cả hai không còn cảm thấy cô đơn như trước, và mỗi lần nhận thư từ đối phương đều khiến họ mong chờ, hồi hộp.
Một buổi chiều mưa, Hà Anh ngồi bên cửa sổ, tay cầm lá thư mới nhất của Quang Minh. Đọc từng dòng chữ mà anh viết, cô cảm thấy như từng nhịp đập trái tim của mình theo những tâm sự chân thành của anh.
Quang Minh (qua lá thư):
“Hà Anh,
Dạo này tôi có nhiều suy nghĩ. Tôi nhận ra mình đã bắt đầu mong chờ những lá thư của cô hơn là mình tưởng. Những lá thư này khiến tôi cảm thấy gần gũi với một người chưa từng gặp mặt hơn bao giờ hết. Tôi biết điều này có thể nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi muốn chia sẻ với cô một câu chuyện. Câu chuyện về một tình yêu đầu của tôi…”
Quang Minh kể về mối tình đầu sâu sắc mà anh đã có khi còn học đại học, về cách mà tình yêu ấy đã tan vỡ và để lại vết thương lòng khó lành. Anh thú nhận rằng từ sau cuộc tình đó, anh trở nên khép kín hơn, không dễ dàng mở lòng với ai.
Hà Anh (thì thầm khi đọc lá thư):
“…và tôi đã tự nhủ không bao giờ muốn yêu ai thêm lần nữa. Nhưng những lá thư của cô… đã thay đổi điều gì đó trong tôi.”
Hà Anh nhìn ra cửa sổ, trái tim cô như lỡ một nhịp. Cô cảm thấy xúc động trước sự chân thành của Quang Minh. Cô quyết định sẽ mở lòng mình hơn nữa với anh.
Hà Anh ngồi xuống bàn, cầm bút lên và bắt đầu viết:
Hà Anh (viết lẩm bẩm):
“Quang Minh,
Tôi rất cảm kích vì anh đã chia sẻ câu chuyện của mình. Thực sự, tôi cũng có một quá khứ mà tôi chưa từng dám kể cho ai. Đó là mối tình đầu của tôi, một chàng trai mà tôi đã yêu rất nhiều, nhưng chúng tôi chia tay trong nước mắt. Tôi đã cố gắng rất nhiều để quên đi cảm giác đau lòng đó…”
Cô dừng lại, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục viết.
Hà Anh (viết tiếp):
“Tôi hiểu rõ cảm giác sợ yêu thêm một lần nữa. Nhưng qua những lá thư của anh, tôi cảm thấy dường như mình đã tìm lại được một phần gì đó của bản thân. Tôi mong rằng chúng ta có thể tiếp tục chia sẻ như thế này, dù chỉ qua những lá thư.”
Ngày hôm sau, Quang Minh nhận được thư. Anh cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn khi đọc những dòng chữ của Hà Anh. Anh cầm bút và quyết định viết lại.
Quang Minh (viết lẩm bẩm):
“Hà Anh thân mến,
Tôi rất vui khi cô chia sẻ câu chuyện của mình. Có lẽ, chúng ta đều đã từng trải qua những nỗi đau và mất mát, nhưng nhờ có chúng mà tôi đã hiểu ra giá trị của sự chân thành. Tôi muốn nói với cô rằng, dù ở xa xôi, tôi cảm nhận được sự gần gũi và chân thật trong từng dòng chữ mà cô viết.”
Anh dừng lại, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục viết:
Quang Minh (viết tiếp):
“Tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng tôi muốn chúng ta tiếp tục hành trình này. Tôi muốn biết thêm về cô, về những điều nhỏ bé nhưng quý giá trong cuộc sống của cô. Cô nghĩ sao về việc chúng ta gặp nhau ngoài đời thực, Hà Anh?”
Lá thư gửi đi, và Quang Minh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Anh biết mình vừa đưa ra một lời mời đầy táo bạo, nhưng cũng không thể không thử.
Vài ngày sau, Hà Anh nhận được thư của Quang Minh. Cô mở lá thư và đọc từng dòng, cảm giác lo lắng và háo hức đan xen trong lòng. Cô quyết định đáp lại một cách chân thành.
Hà Anh (viết lẩm bẩm):
“Quang Minh,
Lời đề nghị của anh khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng rất muốn gặp anh, để biết liệu những cảm xúc qua những lá thư này có thể trở thành một điều gì đó lớn lao hơn. Nhưng tôi cũng sợ rằng, nếu gặp nhau, chúng ta có thể sẽ không cảm thấy giống như khi chỉ viết thư.”
Cô dừng lại, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi viết tiếp:
Hà Anh (viết tiếp):
“Nhưng tôi tin rằng, nếu chúng ta đã tìm thấy nhau qua những lá thư, thì có lẽ chúng ta nên thử. Tôi đồng ý gặp anh. Anh hãy cho tôi biết khi nào anh có thể đến Hà Nội.”
Lá thư của Hà Anh bay vào Sài Gòn, nơi Quang Minh đang mong đợi câu trả lời. Khi nhận được thư, anh mở ra và đọc với nụ cười không giấu được trên môi. Anh cầm bút, viết lại:
Quang Minh (viết lẩm bẩm):
“Anh sẽ đến Hà Nội vào tuần tới, vào một ngày mưa để cảm nhận chút lãng mạn mà em từng kể. Hãy gặp nhau ở quán sách em làm việc nhé, nơi tất cả đã bắt đầu.”
Và thế là, họ quyết định gặp nhau lần đầu tiên, một bước đi lớn hơn trong hành trình mà cả hai đã bắt đầu qua những lá thư tay.