Tình Yêu và Những Lá Thư - Chương 3
Chương 3: Khoảng Cách và Những Hoài Nghi
Những ngày sau buổi gặp gỡ, Hà Anh và Quang Minh đều cảm thấy niềm vui dâng tràn trong lòng. Cuộc gặp gỡ ấy dường như đã vượt qua mọi sự mong đợi của cả hai, và họ biết rằng mình đã tìm thấy điều gì đó thật đặc biệt. Nhưng khoảng cách địa lý giữa Hà Nội và Sài Gòn lại trở thành một trở ngại không nhỏ.
Quang Minh trở về Sài Gòn, nhưng tâm trí anh luôn nghĩ về Hà Anh. Anh vẫn viết thư cho cô như trước, nhưng lần này, những lá thư của anh chứa đựng nhiều sự trăn trở hơn.
Quang Minh (viết thư, lẩm bẩm):
“Hà Anh,
Anh không thể ngừng nghĩ về buổi gặp gỡ đó. Nó thật tuyệt vời, hơn tất cả những gì anh đã tưởng tượng. Nhưng anh cũng bắt đầu lo lắng… Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, liệu chúng ta có thể duy trì mối quan hệ này không?”
Vài ngày sau, Hà Anh nhận được lá thư của Quang Minh. Cô đọc từng dòng, cảm nhận rõ sự bất an trong từng chữ. Cô hiểu được nỗi lo của anh, bởi chính cô cũng cảm thấy như vậy.
Hà Anh (đọc thư lẩm bẩm, suy nghĩ):
“Quang Minh… Em cũng cảm thấy sợ. Nhưng em tin rằng nếu chúng ta đã đi xa đến thế này, chúng ta nên tiếp tục thử.”
Cô cầm bút, viết một lá thư trả lời.
Hà Anh (viết, giọng khẽ):
“Quang Minh,
Em hiểu nỗi lo của anh. Em cũng lo sợ rằng khoảng cách sẽ làm chúng ta dần xa nhau. Nhưng em tin vào những cảm xúc chân thật mà chúng ta đã chia sẻ. Em tin rằng nếu chúng ta thực sự muốn, chúng ta sẽ tìm cách để vượt qua.”
Lá thư được gửi đi. Khi nhận được, Quang Minh cảm thấy nhẹ lòng hơn. Anh biết rằng mình không cô đơn trong những suy nghĩ này. Anh quyết định viết một lá thư khác, lần này với một đề nghị táo bạo.
Quang Minh (viết thư, đầy quyết tâm):
“Hà Anh,
Nếu em cũng muốn như anh, thì anh nghĩ chúng ta nên gặp lại nhau. Lần này, anh muốn mời em vào Sài Gòn, để em có thể hiểu thêm về cuộc sống của anh. Anh muốn chúng ta hiểu nhau nhiều hơn, để biết liệu mối quan hệ này có thể đi xa hơn nữa.”
Hà Anh nhận được thư, cảm giác vừa vui mừng vừa lo lắng. Cô đã quen với cuộc sống yên bình ở Hà Nội, nhưng lại cảm thấy tò mò và háo hức trước lời mời của Quang Minh.
Hà Anh (đọc thư lẩm bẩm):
“Quang Minh… Anh thực sự muốn em vào Sài Gòn sao?”
Cô ngồi xuống bàn, viết lại thư với đôi chút do dự nhưng vẫn quyết tâm.
Hà Anh (viết thư, mỉm cười):
“Quang Minh,
Lời mời của anh khiến em cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng rất vui. Em sẽ cố gắng thu xếp để vào Sài Gòn, để chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện mà chúng ta đã bắt đầu.”
Vài tuần sau, Hà Anh lên chuyến bay vào Sài Gòn.
Khi cô bước xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Quang Minh đã đứng đợi từ lúc nào. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mắt chăm chú nhìn vào cửa ra. Khi thấy Hà Anh, anh mỉm cười, vẫy tay.
Quang Minh (vui mừng):
“Hà Anh, chào mừng em đến với Sài Gòn!”
Hà Anh (cười nhẹ, bước đến gần):
“Chào anh, Quang Minh. Em rất vui khi được gặp lại anh.”
Cả hai bắt đầu hành trình khám phá Sài Gòn, thành phố mà Quang Minh đã sinh sống từ nhỏ. Anh dẫn cô đi dạo quanh những con phố nhộn nhịp, thưởng thức những món ăn đường phố đặc trưng, và chia sẻ với cô về cuộc sống và công việc của mình.
Buổi tối, họ ngồi tại một quán cà phê nhỏ bên bờ sông Sài Gòn, nhìn những ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước.
Quang Minh (nhìn vào mắt Hà Anh, nhẹ nhàng):
“Anh rất vui vì em đã đến đây, Hà Anh. Anh muốn em thấy được cuộc sống của anh, để chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn.”
Hà Anh (gật đầu, giọng cảm động):
“Em cũng vậy, Quang Minh. Em cảm thấy mình đang dần hiểu thêm về anh, về cuộc sống mà anh yêu quý. Và em nghĩ rằng, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi khoảng cách.”
Nhưng khi cuộc gặp gỡ kết thúc và Hà Anh trở về Hà Nội, cả hai lại đối mặt với sự thực khắc nghiệt của khoảng cách địa lý. Cả hai đều biết rằng để duy trì mối quan hệ này, họ phải tìm ra một con đường chung, một giải pháp để không còn phải sống trong sự chờ đợi và hoài nghi.
Quang Minh nhận ra rằng, anh không thể tiếp tục như thế này mãi. Một quyết định lớn đã bắt đầu hình thành trong lòng anh, và anh biết rằng anh phải nói với Hà Anh sớm nhất có thể.