Tình Yêu và Những Lá Thư - Chương 4
Chương 4: Cuộc Gặp Đầu Tiên ở Sài Gòn
Quyết định đã được đưa ra, cả Hà Anh và Quang Minh đều cảm thấy nhẹ lòng và hào hứng về tương lai phía trước. Hà Anh quyết định thu xếp công việc để thử sống một thời gian ở Sài Gòn. Cô muốn biết rõ hơn về cuộc sống của Quang Minh, muốn hiểu thêm về thành phố mà anh yêu thích, và trên hết, muốn biết liệu tình yêu của họ có thể tồn tại ngoài những lá thư và những cuộc trò chuyện điện thoại hay không.
Một buổi sáng sớm, Hà Anh đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Trời Sài Gòn trong xanh, khác hẳn với những ngày mưa phùn âm u ở Hà Nội. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận không khí ấm áp nơi đây. Quang Minh đã đợi cô từ sớm, với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng ngời.
Quang Minh (vẫy tay, giọng vui mừng):
“Hà Anh! Anh ở đây!”
Hà Anh nhìn thấy anh từ xa, mỉm cười và bước tới.
Hà Anh (cười rạng rỡ):
“Chào anh, Quang Minh. Em đến rồi đây.”
Họ ôm nhau thật chặt, không cần nói thêm lời nào. Cả hai đều cảm nhận được tình cảm chân thành từ người đối diện. Quang Minh dẫn Hà Anh về căn hộ của mình ở quận 3, nơi anh đã chuẩn bị sẵn một phòng cho cô.
Quang Minh (vừa mở cửa, vừa giới thiệu):
“Đây là căn hộ nhỏ của anh. Phòng này anh đã chuẩn bị sẵn cho em, mong là em sẽ thấy thoải mái.”
Hà Anh (nhìn quanh, nở nụ cười):
“Cảm ơn anh, Quang Minh. Em thấy rất ấm cúng. Anh đã chăm sóc rất chu đáo.”
Trong những ngày tiếp theo, Quang Minh dẫn Hà Anh khám phá từng ngõ ngách của Sài Gòn. Họ đi dạo trên phố đi bộ Nguyễn Huệ, thưởng thức cà phê tại những quán nhỏ bên bờ sông, và thưởng thức các món ăn đặc sản tại những quán ăn đường phố.
Một buổi chiều, họ dừng lại ở công viên 30-4, ngồi dưới tán cây xanh mát, nhìn dòng người qua lại. Hà Anh nhìn Quang Minh, cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
Hà Anh (nhẹ nhàng):
“Quang Minh, em rất thích Sài Gòn. Nơi đây thực sự khác biệt, và em cảm thấy được gần anh hơn rất nhiều.”
Quang Minh (mỉm cười, cầm tay Hà Anh):
“Anh rất vui vì em thích nơi này. Anh biết, để em rời Hà Nội không phải là điều dễ dàng. Nhưng anh rất trân trọng quyết định của em.”
Hà Anh cười, đôi mắt long lanh.
Hà Anh (trầm giọng, thành thật):
“Em cũng đã nghĩ rất nhiều, và em muốn chúng ta có một cơ hội thực sự. Nhưng em cũng cần biết liệu anh có thực sự sẵn lòng đánh đổi vì em không.”
Quang Minh (nhìn thẳng vào mắt Hà Anh, chân thành):
“Hà Anh, anh không chỉ sẵn lòng, mà anh thực sự muốn điều đó. Anh tin rằng tình yêu của chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách nếu chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi một cơn mưa bất chợt, cơn mưa rào đặc trưng của Sài Gòn. Cả hai vội vã chạy vào trú mưa dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà tạo nên một khung cảnh lãng mạn lạ thường.
Hà Anh (cười lớn, nói to để át tiếng mưa):
“Thật không ngờ, Sài Gòn mưa cũng bất chợt như ở Hà Nội!”
Quang Minh (cười, nhìn Hà Anh với ánh mắt trìu mến):
“Nhưng anh thích những cơn mưa này. Nó giống như em, đến bất chợt và khiến anh cảm thấy cuộc sống thú vị hơn.”
Hà Anh ngượng ngùng nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhìn Quang Minh và nhận ra rằng, dù khoảng cách có thể tạo ra nhiều trở ngại, nhưng điều quan trọng nhất là cả hai đều muốn bước tiếp cùng nhau.
Những ngày sau đó, Quang Minh và Hà Anh dần trở nên quen thuộc hơn với cuộc sống cùng nhau.
Quang Minh dẫn Hà Anh đến tham gia các hoạt động cùng bạn bè, tham dự những buổi hòa nhạc, và thậm chí anh còn dẫn cô đến nơi làm việc để cô có thể hiểu hơn về cuộc sống hàng ngày của anh.
Một buổi tối, sau khi trở về từ một bữa tiệc nhỏ cùng bạn bè, Hà Anh dừng lại ở ban công căn hộ, nhìn xuống phố xá tấp nập bên dưới.
Hà Anh (giọng suy tư):
“Quang Minh, em rất vui khi được trải nghiệm cuộc sống của anh ở đây. Nhưng cũng có lúc em tự hỏi liệu em có thể thật sự thích nghi với tất cả những điều này không.”
Quang Minh (bước đến bên cạnh cô, giọng chân thành):
“Anh biết, và anh không muốn em cảm thấy áp lực. Anh muốn chúng ta cùng nhau tìm ra cách để dung hòa. Dù em có quyết định thế nào, anh cũng sẽ ở bên em.”
Hà Anh cảm thấy an lòng trước sự kiên nhẫn và chân thành của Quang Minh. Cô nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những cảm xúc mãnh liệt mà còn là sự thấu hiểu và sẵn lòng cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Hà Anh (mỉm cười, đáp lại):
“Em biết, và em rất biết ơn vì điều đó. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra con đường, dù có phải mất bao lâu đi chăng nữa.”
Quang Minh ôm lấy Hà Anh, cảm nhận được sự đồng điệu và quyết tâm của cả hai. Dù vẫn còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng anh tin rằng họ đang trên con đường đúng, một con đường mà cả hai đã chọn bước cùng nhau.