Yêu Xa - Chương 1
Chương 1: Lời Tạm Biệt
Một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời thành phố. Linh và Minh gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc, nơi họ đã bắt đầu câu chuyện tình yêu của mình. Nhưng hôm nay, không khí không còn vui vẻ như trước. Cả hai đều biết rằng đây có thể là lần cuối cùng họ ngồi cạnh nhau trước khi Minh phải rời xa thành phố.
Minh nhìn Linh, đôi mắt anh ngập tràn nỗi lo lắng. “Em ổn không, Linh?” Minh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự bất an.
Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc. “Em… em ổn. Chỉ là, em vẫn chưa quen được với ý nghĩ anh sẽ đi xa như vậy.”
“Anh cũng vậy,” Minh thở dài. “Nhưng công việc này là cơ hội lớn đối với anh, và anh không thể từ chối được.”
Linh im lặng trong giây lát, cố gắng nuốt nghẹn ngào. “Em hiểu mà, Minh. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
Minh nắm lấy tay Linh, ánh mắt anh chứa đầy tình cảm. “Em không bao giờ là gánh nặng của anh, Linh. Anh biết sẽ khó khăn, nhưng anh tin chúng ta có thể vượt qua được nếu chúng ta cùng cố gắng.”
“Nhưng… khoảng cách xa như vậy, em sợ rằng tình yêu của chúng ta sẽ dần phai nhạt,” Linh nói, mắt cô đã bắt đầu ngấn lệ.
Minh lắc đầu, giọng anh trở nên kiên định. “Không đâu, Linh. Anh sẽ gọi điện, nhắn tin cho em mỗi ngày. Anh sẽ về thăm em bất cứ khi nào có thể. Khoảng cách chỉ là thử thách, và anh tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được.”
Linh cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Em cũng muốn tin như vậy, nhưng em không thể ngừng lo lắng.”
Minh kéo Linh vào lòng, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. “Anh hiểu mà, Linh. Nhưng hãy tin anh. Anh sẽ không để khoảng cách làm chúng ta xa cách nhau. Anh yêu em, và sẽ luôn yêu em.”
Linh ôm chặt lấy Minh, cảm nhận nhịp tim của anh đập trong lồng ngực. “Em sẽ cố gắng, Minh. Em cũng yêu anh… nhiều lắm.”
“Anh biết mà,” Minh thì thầm, giọng anh trầm ấm bên tai cô. “Chúng ta sẽ mạnh mẽ lên, vì tình yêu này.”
Hai người ôm nhau thật lâu, dường như không muốn rời xa. Thời gian như ngừng trôi, nhưng họ biết rằng khoảnh khắc này rồi cũng sẽ kết thúc. Khi ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, Minh nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Linh.
“Anh phải đi rồi,” Minh nói, giọng anh run run.
Linh gật đầu, dù lòng cô đau như cắt. “Em biết. Hãy giữ lời hứa với em nhé.”
“Anh hứa,” Minh đáp lại, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
Minh bước lùi lại, ánh mắt không rời khỏi Linh. Rồi anh quay lưng bước đi, để lại Linh đứng đó, một mình trong ánh đèn đường vàng vọt. Cô nhìn theo Minh cho đến khi anh khuất dạng, rồi mới chậm rãi quay bước về nhà, lòng nặng trĩu nỗi buồn.
Đêm đó, Linh không thể chợp mắt. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, lòng đầy lo lắng về những ngày tháng sắp tới. Những lời hứa hẹn của Minh còn vang vọng trong đầu cô, nhưng Linh biết rằng tương lai phía trước sẽ không dễ dàng gì. Cô chỉ có thể hy vọng rằng tình yêu của họ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.