Yêu Xa - Chương 3
Chương 3: Khó Khăn Chồng Chất
Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa Linh và Minh dường như càng lúc càng lớn. Những cuộc gọi giữa họ trở nên thưa thớt hơn, và khi họ nói chuyện, cả hai đều cảm nhận được sự mệt mỏi và căng thẳng lẫn trong giọng nói của nhau.
Một buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Linh quyết định gọi cho Minh. Cô hy vọng rằng có thể nói chuyện để giải tỏa nỗi buồn và áp lực trong lòng. Tuy nhiên, cuộc gọi chỉ đổ chuông một lúc lâu mà không có ai trả lời. Linh thất vọng nhưng cố gắng tự nhủ rằng Minh có lẽ đang bận họp.
Khoảng một giờ sau, Minh gọi lại cho Linh. Giọng anh nghe mệt mỏi và căng thẳng. “Xin lỗi em, anh đang họp nên không thể nghe máy được,” Minh giải thích.
“Không sao đâu anh, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi,” Linh nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.
“Anh cũng muốn nghe giọng em,” Minh thở dài. “Nhưng dạo này công việc của anh bận quá, anh thật sự không có thời gian cho bản thân, chứ đừng nói đến việc gọi điện thường xuyên.”
“Em hiểu mà,” Linh nói, nhưng trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng. “Chỉ là… em cảm thấy chúng ta ngày càng xa nhau. Em sợ rằng khoảng cách này sẽ khiến chúng ta mất đi sự gần gũi.”
Minh im lặng một lúc lâu, rồi anh nói, giọng anh trầm buồn. “Anh cũng cảm thấy vậy, Linh. Nhưng anh thật sự không biết phải làm thế nào. Công việc này rất quan trọng đối với anh, và anh không thể bỏ qua nó.”
“Em không muốn anh bỏ việc, Minh. Em chỉ muốn chúng ta cố gắng giữ mối quan hệ này,” Linh nói, giọng cô nghẹn ngào. “Em sợ rằng nếu chúng ta không cố gắng, tình yêu của chúng ta sẽ dần phai nhạt.”
Minh thở dài, trong lòng anh cũng đầy nỗi lo lắng. “Anh hiểu, Linh. Nhưng anh cần em tin tưởng anh. Chúng ta sẽ vượt qua được, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn.”
“Em biết,” Linh nói, dù lòng cô không hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói đó. “Nhưng em không thể ngừng lo lắng.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự im lặng ngột ngạt. Cả hai đều cảm thấy nặng nề, nhưng không ai nói thêm điều gì. Đêm đó, Linh trằn trọc không ngủ được, cô cứ suy nghĩ mãi về những lời Minh nói. Cô biết anh đang chịu áp lực lớn từ công việc, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng mình đang dần trở nên mệt mỏi vì tình trạng hiện tại của mối quan hệ.
Những ngày tiếp theo, mọi thứ không hề khá hơn. Minh ngày càng bận rộn, và những cuộc gọi giữa hai người dần trở nên ngắn ngủi, hời hợt. Linh bắt đầu cảm thấy mình không còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của Minh nữa. Cô cố gắng giấu đi nỗi buồn, nhưng mỗi khi Minh gọi, cô không thể giấu nổi sự thất vọng trong giọng nói.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc cuộc gọi với Minh, Linh không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Cô ngồi lặng lẽ trong phòng, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy bất lực và đau đớn, không biết phải làm sao để cứu vãn tình yêu của mình.
“Anh có còn yêu em không?” Linh thì thầm, dù biết rằng không ai nghe thấy câu hỏi của cô.
Những ngày tiếp theo, Linh cố gắng tỏ ra bình thường khi nói chuyện với Minh, nhưng trong lòng cô biết rằng mọi thứ đã không còn như trước. Cô bắt đầu nghi ngờ về tương lai của họ, về việc liệu tình yêu này có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả khó khăn hay không.
Minh cũng cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Linh, nhưng anh không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề. Anh quá bận rộn với công việc, và mỗi lần anh nghĩ đến việc phải rời xa công việc để về bên Linh, anh lại cảm thấy tội lỗi vì đã không thể dành đủ thời gian cho cô.
Cả hai đều bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và những lo lắng, và dần dần, tình yêu của họ trở thành một gánh nặng thay vì là nguồn động viên như trước kia. Họ vẫn còn yêu nhau, nhưng cả Linh và Minh đều cảm thấy tình yêu ấy đang dần bị lãng quên giữa những áp lực và khoảng cách.
Thử thách ngày càng chồng chất, và Linh bắt đầu tự hỏi liệu cô có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi và duy trì tình yêu này hay không.