Yêu Xa - Chương 5
Chương 5: Tái Ngộ
Một năm trôi qua, thời gian dường như chậm chạp đối với Linh. Mỗi ngày, cô đều cố gắng duy trì cuộc sống bình thường, nhưng lòng cô luôn hướng về Minh. Những cuộc gọi giữa hai người không còn thường xuyên như trước, nhưng mỗi khi họ nói chuyện, cả hai đều cố gắng tỏ ra vui vẻ và lạc quan, dù sâu thẳm trong lòng đều biết rõ sự nhớ nhung và lo lắng vẫn luôn tồn tại.
Linh đếm từng ngày, mong chờ ngày Minh trở về. Cô biết rằng khoảng cách thời gian và không gian đã làm tình yêu của họ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cô cũng hiểu rằng thời gian xa cách lâu dài có thể thay đổi nhiều điều.
Và rồi, ngày đó cuối cùng cũng đến. Minh báo tin rằng anh sẽ trở về vào tuần tới. Linh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô chuẩn bị mọi thứ để đón Minh, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn: liệu mọi thứ có còn như xưa không?
Ngày Minh trở về, Linh đến sân bay sớm hơn một giờ. Cô đứng ngóng nhìn bảng thông báo chuyến bay, lòng hồi hộp đợi chờ. Khi chuyến bay của Minh hạ cánh, tim cô như ngừng đập. Cô nhìn dòng người bước ra từ cổng kiểm soát, mắt chăm chú tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Rồi cô nhìn thấy Minh. Anh bước ra từ cánh cửa, vẻ ngoài có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Khi mắt anh chạm vào Linh, một nụ cười ấm áp nở trên môi anh. Cả hai đều như đứng sững lại trong khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại xung quanh họ.
Minh bước nhanh đến chỗ Linh, và không kìm chế được cảm xúc, anh ôm chầm lấy cô. “Anh đã về rồi, Linh,” Minh thì thầm, giọng anh nghẹn ngào.
“Em đã chờ anh,” Linh đáp lại, nước mắt rơi xuống nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc. “Em nhớ anh nhiều lắm.”
“Anh cũng vậy,” Minh nói, giữ chặt Linh trong vòng tay mình. “Anh đã nghĩ về em mỗi ngày.”
Họ đứng đó, ôm nhau trong tiếng ồn ào của sân bay, nhưng tất cả dường như không còn quan trọng. Những tháng ngày xa cách, những thử thách và khó khăn mà họ đã trải qua, tất cả giờ đây chỉ là quá khứ. Điều quan trọng là họ đã vượt qua được tất cả và giờ đây lại được ở bên nhau.
“Anh xin lỗi vì đã để em phải chờ đợi lâu như vậy,” Minh nói, mắt anh nhìn sâu vào mắt Linh. “Nhưng giờ đây, anh đã về bên em và anh sẽ không để khoảng cách chia cắt chúng ta thêm một lần nào nữa.”
“Đừng nói xin lỗi, Minh. Em đã sẵn sàng đợi anh, và em biết rằng tình yêu của chúng ta đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ,” Linh nói, giọng cô đầy kiên định.
Minh cười, nắm lấy tay Linh và cùng cô bước ra khỏi sân bay. “Chúng ta đã vượt qua được tất cả,” Minh nói, lòng anh tràn đầy hy vọng. “Và anh tin rằng chúng ta có thể đối mặt với mọi khó khăn khác trong tương lai.”
Linh nhìn Minh, đôi mắt cô đầy yêu thương. “Em cũng tin như vậy,” cô nói, nụ cười nở trên môi.
Cả hai cùng bước ra khỏi sân bay, nắm tay nhau thật chặt. Trong khoảnh khắc đó, họ biết rằng tình yêu của mình đã trưởng thành và vững vàng hơn sau tất cả những thử thách. Dù con đường phía trước có thể còn nhiều chông gai, nhưng Linh và Minh đều tin rằng họ sẽ luôn vượt qua được nếu cùng nhau bước đi.
Và như thế, họ cùng nhau bắt đầu một chương mới của cuộc đời, với niềm tin vào tình yêu mãnh liệt đã giúp họ vượt qua mọi khoảng cách và thử thách.